Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 627: Vũ khí mới.




Chương 627: Vũ khí mới.

Một ngày đẹp trời thoáng đãng tầm nhìn trên biển có thể lên tới mười kilomet, đối với mắt thường và với những công cụ như kính viến cọng cỡ lớn thì tầm nhìn có thể tăng lên gấp đôi. Quá đáng nữa chính là vị trí đặt kính viễn vọng lại cao hơn mực nước biển cả trăm mét.

Đứng trên đỉnh núi cao nhất hòn đảo, dùng kính viễn vọng cỡ lớn Hoàng Việt có thể quan sát được một làn sương mù dày đặc đang tới gần.

Rõ ràng với thời tiết trên biển hiện tại việc tồn tại một làn sương mù dày đặc như vậy là điều rất bất thường, cộng với tin tức hắn vừa nhận được một ngày trước khi hạm đội liên minh cách cảng ai cũng biết chuyện gì xảy ra.

“Với sương mù dày đặc như thế này pháo binh của chúng ta không thể nhắm chuẩn mục tiêu được.”

Bên cạnh tham mưu lên tiếng.

“Chờ bọn hắn đổ bộ chúng ta sẽ khải hỏa, nhắm vào lực lượng đổ bộ.”

Hoàng Việt ra lệnh.

Lúc này phòng tuyến gần bờ biển được bố trí trong rừng chỉ cách bờ biển một hai trăm mét đã được lấp đầy, các binh lính vội vã tràn vào những chiến hào đã được đào sẵn. Vũ khí được binh sĩ chuyển tới vị trí phòng thủ, đạn dược đặt ngay dưới chân, đặc biệt là những loại v·ũ k·hí cồng kềnh khó di chuyển như súng máy hạng nặng và đặc biệt là những khẩu súng máy có cỡ nòng trên 12mm.

“Nhanh lên tất cả vào vị trí, lết cái chân của các cậu lên đi nếu không muốn c·hết.”

Đi dọc theo con hào chính ủy viên hét lớn cổ vũ sĩ khí cho các binh lính.

“Các binh lính xốc lên tinh thần của các ngươi. Chúng ta là những người lính bảo vệ thế giới tự do trước lũ quỷ hút máu, hãy nhớ lấy những ngày chúng ta sống dưới ánh thống trị của lũ quỷ hút máu kia.”

Chính ủy không ngừng hô hào.

Tại Nam Tinh các ấn bản tuyên truyền đều mô tả dới quý tộc cũ như một lũ quỷ hút máu bám lên cơ thể của quốc gia của nhân dân hút cạn những giọt máu cuối cùng của họ.



“Các ngươi muốn trở lại cái thời đại kia sao?“

Chính trị viên hỏi.

“Không!”

Âm thanh trả lời vang lên. Nhưng khá là phân tán và không có cảm giác hùng hồn mạnh mẽ. Có lẽ do các binh lính đang phải vội vã chuẩn bị cho trận chiến cũng như việc sắp bước vào một trận chiến gian khổ khiến tinh thần của các binh lính không quá tập trung.

Cảm nhận được điều này, hiểu rằng mình cần phải nâng cao tinh thần cho các binh lính chính ủy viên hét lớn.

“Chưa được ăn cơm hả, nói to lên.”

“Không!”

Giống như được tiếp thêm động lực từ thái độ tự tin cùng lời nói đanh thép của chính ủy viên các binh sĩ cũng đồng thanh hét lớn xốc lên tinh thần của mình.

Nhưng nó vẫn không khiến chính ủy viên hài lòng, hắn hằn giọng lớn tiếng khích lệ.

“Lớn hơn nữa. Ta nghe không rõ, không lẽ các ngươi muốn trở lại cái thời ăn còn không no, toàn bộ lúa gạo của chúng ta phải giao lại cho đám quỷ hút máu kia, mặc cho bọn chúng chà đạp lấy vợ con chúng ta.”

Lần này trong mắc các binh sĩ càng thể hiện sự quyết tâm cùng với đó là lửa giận dâng lên trong mắt.

“Không! Quyết không để cho bọn chúng làm như vậy.”

“Đây là quốc gia của chúng ta, vùng đất tự do của chúng ta vùng đất bệ hạ đã ban cho chúng ta, bây giờ chúng ta phải giữ lấy nó cho gia đình chúng ta con cái chúng ta một tương lai ăn ngon mặc đẹp. Không phải c·hết đói c·hết còng, chúng ta sẽ cho những kẻ xâm lược những kẻ muốn ngồi lên đầu chúng ta phải hối hận. Quyết tử!”



“Quyết tử, quyết tử!”

Tiếng hét vang vọng thể hiện ý chí của những người lính.

Không mất bao lâu thời gian hạm đội liên minh ẩn trong làng sương mù đã tiếp cận bờ biển, từ bên trong làn sương mù vô số thuyền gỗ bơi ra, trên mỗi thuyền gỗ là một đội lính với đầy đủ vũ trang.

Nhìn tốc độ chậm chạp cùng độ dày đặc của thuyền gỗ như muốn lấp đầy mặt biển Hoàng Việt không khỏi mừng rỡ khi đối phương đã cho hắn một cơ hội tuyện hảo.

“Đổi sang đạn chống bộ binh để pháo khai hỏa, nhắm vào những con thuyền gỗ trên mặt biển kia.”

Rất rõ ràng đối với những con thuyền mong manh này đạn chống bộ binh là lựa chọn phù hợp.

Rất nhanh tiếng pháo từ trên sườn núi đã vọng tới, trong tầm nhìn của Hoàng Việt một cột nước bắn lên ngay giữa đội hình kia nhưng giống như những con thuyền xung quanh không bị ảnh hưởng quá nhiều, chúng tiếp tục hướng về đất liền.

Rầm rầm rầm!

Điều đó không khiến Hoàng Việt ra lệnh ngừng bắn, ngược lại tất cả pháo binh đều khai hỏa.

Những cột nước liên tục bắn lên giữ đội hình có những con thuyền thậm chí trở thành trung tâm của cột nước b·ị b·ắn tan tành. Mảnh vỡ của thuyền cùng tàn chi văng ra xung quanh nhuốm đỏ mặt biển.

Đối với những thuyền không b·ị b·ắn trúng cũng chưa chắc là may mắn, đừng nhìn bề ngoài bọn hắn không có chuyện gì nhưng nếu chú ý kỹ hơn sẽ thấy thân thuyền đã thủng lỗ chỗ, nước đang không ngừng tràn vào trong khi những người lính ngồi trên thuyền cũng không lành lặn. Có người may mắn không gặp phải vấn đề gì, nhưng có người đã ngã xuống nước cùng với đó là những v·ết m·áu loang lổ trên mặt biển.

Cứ chèo, cứ chèo như cho tới khi thuyền ngập nước chìm hẳn xuống biển các binh sĩ vác theo v·ũ k·hí trên vai hoặc là vứt hết v·ũ k·hí xuống dùng sức bơi về phía bờ, bây giờ bọn hắn đã không có cơ hội quay lại nữa chỉ có cùng với đại bộ đội bằng mọi cách lên bờ.

“Khốn kiếp hiệp sĩ rồng đâu? Mau ngăn pháo binh của đối phương lại.”



Đứng trên một trong những con tàu ở ngoài vùng sương mù chỉ huy cuộc đổ bộ lần này của hạm đội liên minh giận giữ hét lớn. Trong khi đó từ trong sương mù vô số phát pháo ma pháp bắn ra hướng về bờ biển cố gắng áp chế pháo binh Nam Tinh.

Chẳng mấy chốc những v·ụ n·ổ đinh tai nhức óc vang lên khắp bờ biển nhưng nó lại không mấy hiệu quả đối với hào phòng thủ.

Còn với pháo binh Nam Tinh được bố trí trên các sườn núi những phát bắn này thậm chí còn không thể với tới bọn hắn.

Rống!

Từ trên trời những phi đội hiệp sĩ rồng xếp theo đội hình bay lượn quanh hòn đảo, đối mắt liên tục nhìn xuống dưới tìm kiếm vị trí của pháo binh.

Nếu chỉ bằng mắt thường việc tìm được vị trí của pháo binh từ trên cao là vô cùng khó bởi vì tất cả pháo binh đều được ngụy trang rất kỹ nhưng với ma pháp thì lại khác.

“Đội trượng bên dưới có khói toát ra ta nghi ngờ là pháo binh của đối phương!”

Một hiệp sĩ rồng báo cáo phát hiện của mình trong ánh mắt của hắn sáng lên ánh sáng của ma pháp nhưng khi hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng thì từ trên đầu bọn hắn hắn các không pháp sư xuất hiện lao thẳng xuống.

“Không pháp sư! Là không pháp sư mọi người tản ra chiến thuật cận chiến.”

Toàn bộ phi đội hiệp sĩ rồng vội vã né tránh nhưng phát đạn từ trên trời bắn xuống, có người đã không kịp né tránh ma pháp phòng thủ b·ị b·ắn thủng toàn thân bị vô số phát đạn găm vào, con rồng hắn cưỡi rống lên một tiếng rồi vô lực rơi xuống mặt đất.

Không kịp quan tâm đồng đội của mình bị b·ắn h·ạ các hiệp sĩ rồng lao vào một cuộc không chiến.

Rít rít!

Bay ở phía trước một không pháp sư đột nhiên nghe được tiếng đạn sượt qua tai, hoảng hốt nghĩ rằng là do đồng đội bắn nhằm hắn quay đầu lại nhưng phía sau hắn lại chỉ có một hiệp sĩ rồng bám theo trước đó, trên tay hắn vậy mà lại là một v·ũ k·hí có hình dáng tương tự như súng.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra một phát đạn đã bắn lên ma pháp phòng thủ, chỉ một phát không pháp sư cảm nhận được ma pháp phòng thủ của mình b·ị đ·ánh sập. May mắn ma pháp đã tiêu hao toàn bộ động năng của đạn đã khiến đạn rơi xuống mà không ghim vào người hắn.

“Khốn kiếp bọn hắn có súng ma pháp, mọi người cận thận bọn hắn có súng ma pháp.”

Vội vã cơ động né tránh không pháp sư hoảng hốt nói vào điện đàm cảnh báo cho tất cả đồng đội.