Chương 615:
Bốn ngày sau!
Long họp với các quan chức chính phủ tiếp tục xử lý những hậu quả sau vụ t·ấn c·ông để lại, đây là một vụ việc vô cùng nghiêm trọng cần phải cận thận đối đãi. Chưa kể tới các vấn đề phát sinh sau đó.
“Đang có rất nhiều lời đồn liên quan tới việc pháp thánh t·ấn c·ông Thiết Xa thưa bệ hạ, chuyện này đang lan truyền rất nhanh. Đã bắt một số kẻ lan truyền tin tức nhưng vẫn không thể ngăn chặn lời đồn.”
Bộ trưởng tuyên truyền báo cáo với Long về tình hình dư luận trong nước gần đây.
“Chúng ta đều phát hiện gián điệp của Đế quốc cùng Thánh quốc tham gia trong chuyện này.”
“Cả hai nước ư?”
“Vâng thưa bệ hạ cả hai nước, bọn chúng đang phối hợp với nhau.”
Phùng Cương trả lời.
Thời gian gần đây gián điệp hai nước đang hoạt động rất mạnh, hoàn toàn không cố kỵ lực lượng an ninh khiến hắn rất đau đầu.
Vấn đề là lũ này đều không phải thực hiện các hành động p·há h·oại mà chỉ tiến hành tuyên truyền rải lời đồn việc này khiến cho lực lượng an ninh rất khó xử lý được bọn hắn.
“Ý ngươi là sao?”
Long không hiểu ý của Phùng Cương liền hỏi.
“Bọn hắn lợi dụng dư luận rất tốt, thông thường thời điểm người của chúng ta bắt bọn hắn những người xung quanh còn ngăn cản. Có kẻ còn kích động người dân khiến họ t·ấn c·ông lực lượng hành pháp. Nhiều lúc chúng ta còn bị người dân ngăn cản để bọn hắn trốn thoát.”
Phùng Cương trình bày.
“Hừm!”
Long không nói chỉ phát ra âm thanh từ trong cổ họng nhìn về phía bộ trưởng tuyên truyền cho thấy sự bất mãn với công việc của ông ta. Để dư luận bị không chế như vậy chính là trách nhiệm của hắn ta.
“Thần đã điều tra thưa bệ hạ những kẻ ngăn cản chủ yếu là những kẻ có tư tưởng thủ cựu, chỉ có điều bọn hắn không phạm pháp nên rất khó bắt. Nhưng đây chỉ là số ít không cần quá lo lắng.”
“Cảnh giác không bao giờ là thừa, hãy đảm bảo bọn hắn không thể làm bất kỳ điều gì gây hại.”
Long nghiêm túc nói.
“Còn tung tích của pháp thánh thế nào rồi?”
Long chuyển sang chủ đề hắn quan tâm nhất bây giờ. Dù sao cái này cũng chỉ là một số trường hợp cá biệt.
Đã bốn ngày rồi nhưng Long không nhận được bất kỳ tin tức nào về pháp thánh đang ẩn nấp trong lãnh thổ quốc gia.
Đây là điều Long không muốn nhìn thấy nhất, nó không khác nào nói lực lượng an ninh nội địa đang không hoàn thành đúng nhiệm vụ và bị đối phương che dấu ngay trên đất của mình.
“Vẫn chưa có tung tích thưa bệ hạ, đối phương ẩn nấp rất sâu.. Chúng thần suy đoán rất có thể đối phương đang ẩn nấp ở những nơi vắng người hoặc những khu vực có địa hình phức tạp khó tiếp cận.”
Phùng Cương giải thích.
“Tại sao?”
“Những khu vực đông dân cư đều có cump nếu đối phương tiến vào chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì thế thần cho rằng đối phương đang ẩn nấp ở vùng ngoại ô, hiện tại chúng thần đang huy động nhân lực để có thể tìm ra đối phương nhanh nhất có thể.”
*CUMP: Cảm ứng ma pháp (từ nay ta viết tắt mấy thứ này nhé)
Phùng Cương giải thích rất rõ ràng, nếu đối phương đã ẩn nấp bên ngoài các khu định cư lớn như vậy diện tích tìm kiếm sẽ cực kỳ rộng lượng nhân lực dành cho chuyện này sẽ vô cùng lớn và hiển nhiên tình hình hiện tại bọn họ không đủ nhân lực để làm chuyện đó.
Vấn đề là hiện tại Nam Tinh không có nhiều nhân lực như vậy, tất cả lực lượng an ninh trong nước đều rất bận rộn không thể điều động thêm cho Phùng Cương. Long không thể điều q·uân đ·ội tham gia điều tra, nếu có q·uân đ·ội tham gia chuyện này sẽ là một vấn đề khác Long không muốn gây ra khủng hoảng trong nội bộ vương quốc.
“Nếu đã không thể tìm được đối phương vậy thì phải tìm cách lôi đối phương ra. Trong ba ngày nữa cho ta một kế hoạch rõ ràng.”
Long nói lên ý tưởng của mình.
Nếu đã không đủ nhân lực để tìm ra đối phương thì phải tìm cách lôi đối phương ra, phải có sự linh động mới được.
“Thần đã rõ!”
Phùng Cương nhận lệnh nói.
Sau đó bọn họ tiếp tục bàn bạc các vấn đề cứu hộ cùng việc nhanh chóng khôi phục sản xuất cho thành Thiết Xa. Dù sao đây là trung tâm công nghiệp nặng của toàn quốc không thể để nó gián đoạn quá lâu.
Vấn đề là cái đ·ống đ·ổ n·át kia thực sự quá lớn muốn dọn dẹp tất cả để khôi phục sản xuất sẽ tốn rất nhiều thời gian.
“Thần có một đề nghị khác thưa bệ hạ.”
Lúc này bộ trưởng xây dựng Lương Việt ở một bên lên tiếng.
“Nói đi!”
Theo đó ý tưởng của bộ trưởng xây dựng là di chuyển các hệ thống sản xuất về phía nam cùng phía tây thành phố những khu vực ít bị ảnh hưởng nhất sau địa chấn. Hoặc có thể chuyển hệ thống sản xuất ra khu vực xung quanh phấn tán ra tránh bị một đòn bưng hết như vừa rồi.
Điều này rất khả thi bởi vì xung quanh thành Thiết Xa đều có nền tảng công nghiệp rất tốt, dù sao là trung tâm công nghiệp nặng của quốc gia hệ thống công nghiệp phụ trợ của khu vực xung quanh thành Thiết Xa cũng rất phát triển, nền tảng của những khu vực này hoàn toàn có thể đáp ứng được yêu cầu.
“Phân tán như vậy có ảnh hưởng tới hiệu suất không?”
Thủ tướng Văn Trung hỏi.
“Ảnh hưởng chắc chắn là có ảnh hưởng, đây là điều không thể tránh khỏi nhưng ít nhưng nó đảm bảo sự an toàn cho toàn bộ hệ thống không bị một đòn bưng hết toàn bộ. Ngài biết đấy gần một phần ba năng suất công nghiệp của chúng ta đã t·ê l·iệt trong những ngày qua chỉ vì vấn đề của thành Thiết Xa. Ví dụ như trong thời gian c·hiến t·ranh căng thẳng thành Thiết Xa bị t·ê l·iệt như thời điểm hiện tại thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Đỗ Mộc Kim tiếp lời giải thích cho Văn Trung. Cho hắn biết bây giờ chỉ có thể chọn một trong hai.
“Chúng ta có thể khắc phục điều này bằng cách xây dựng thêm các tuyến kết nối giữa các khu vực này, cùng với một cơ quan quản lý thống nhất nó có thể tăng cường được hiệu suất.”
Đỗ Mộc Kim tiếp tục giải thích.
Nếu là trước đó việc này chắc chắn không có thương lượng khi tất sẽ lựa chọn hiệu suất, ngay cả Long cũng không ngoại lệ nhưng bây giờ khi một nửa thành Thiết Xa đã biến thành đ·ống đ·ổ n·át thì lựa chọn của hầu hết mọi người sẽ thay đổi.
“Thế còn Thiết Xa thì sao?”
“Thiết Xa vẫn là trung tâm công nghiệp nặng của nước ta thôi. Chỉ là vai trò của nó sẽ giảm xuống so với hiện tại.”
Nghe vậy Văn Trung rơi vào trầm tư, hắn có chút do dự cho quyết định này không chỉ hắn một số quan chức thuộc phe bình dân cũng do dự.
Bởi vì Thiết Xa là một khu vực nằm trong tầm ảnh hưởng của phe bình dân, khi rất nhiều quan chức thuộc phe bình dân quản lý nơi này, vì thế nếu vai trò của Thiết Xa bị suy giảm cũng đồng nghĩa với quyền lực cùng ảnh hưởng của phe bình dân bị suy yếu. Mặc dù hắn biết tình hình hiện tại lựa chọn phân tán là lựa chọn phù hợp hơn.
Long không lên tiếng thể hiện thái đội của mình, hắn biết một khi hắn đã lên tiếng chuyện này sẽ được quyết định, hắn im lặng chờ đợi xem quyết định của những người này sẽ như thế nào. Liệu bọn hắn sẽ ưu tiên cái gì hơn quyền lực của mình hay sự an toàn của quốc gia, nó sẽ quyết định tương lai của những quan chức này.
Về phần Đỗ Mộc Kim và Lương Việt bởi vì hai người chính là người đề xuất cho kế hoạch này Long không quá lo lắng cả hai mặc dù Lương Việt cũng thuộc về phe bình dân.
“Ta cho rằng ý tưởng này rất tốt, an toàn vẫn là trên hết.”
Văn Trung lên tiếng. Hắn đã có một quyết định sáng suốt, nhưng người khác nghe vậy cũng không lên tiếng nữa dù sao Văn Trung cũng là lãnh đạo của bọn hắn.
Cứ như vậy kế hoạch này đã được quyết định. Bộ xây dựng cùng bộ công nghiệp được giao nhiệm vụ xây dựng kế hoạch. Trong suốt quá trình An Hồng người đứng đầu phe quý tộc cũ không hề lên tiếng, ông ta biết đây không phải thứ ông ta có thể can thiệp vào, cả phe bình dân cùng phe nguyên lão sẽ không cho phép ông ta can thiệp.
Dù sao bản thân phe quý tộc đã phải chịu chèn ép từ hai phe rồi ông ta không muốn kích thích hai phe này hơn nữa.
“Tình hình Đế quốc cùng Thánh quốc thế nào?”
Nhưng đến phần của ông ta thì ông ta cũng không từ chối.