Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 604: Giá phải trả.




Chương 604: Giá phải trả.

Hải quân Thánh quốc!

Khác với hải quân Đế quốc khi chia ra làm hai hạm đội quản lý từng khu vực, hải quân thánh quốc lại khác cũng là hai hạm đội nhưng là hạm đội gần bờ và hạm đội xa bờ.

Hai hạm đội phụ trách hai chức năng khác nhau và có trang bị khác nhau nếu trong trường hợp cần thiết có thể hợp lại thành một hạm đội duy nhất. Cấu trúc này khá giống với cấu trúc hải quân của p·hát x·ít Nhật. Chỉ có điều nó không có cơ chế của hạm đội liên hợp.

Đây cũng bởi vì vùng biển của Thánh quốc không có sự chia cắt rõ ràng nên việc chia hạm đội không quá thực tế. Trước kia Thánh quốc cũng chia các hạm đội ra nhưng bởi vì không có sự phân biệt vùng hoạt động rõ ràng khiến các hạm đội thi thoảng lại xung đột khu vực hoạt động với nhau rất rắc rối.

Vì thế nên hiện tại hải quân Thánh quốc mới lựa chọn cách tổ chức như vậy hạn chế các xung đột không cần thiết.

Quần đảo Sinh Hùng là một quần đảo lớn ở phía tây nam lục địa, đây là một quần đảo với vị trí cực kỳ quan trọng bất kỳ ai kiểm soát nơi này sẽ có thể kiểm soát toàn bộ phần phía tây của Nam Đại dương.

Hiện tại đây là nơi đặt căn cứ chính của hạm đội xa bờ Thánh Quốc kết hợp với bờ biển Thánh quốc có thể tạo thành một cấu trúc phòng thủ chiều sâu ngăn cản bất kỳ kẻ thù nào dám có ý đồ t·ấn c·ông vào bờ biển Thánh quốc.

Thương Minh hiện tại chính là đô đốc của hạm đội xa bờ, hắn đang ở tại trụ sở của mình bàn bạc với các đô đốc khác trong hạm đội về kế hoạch sắp tới.

“Đô đốc, chúng ta phát hiện hạm đội phương tây đang điều tàu về phía đông, lực lượng đóng quân ở Nam Đại dương hiện tại chỉ còn hơn ba trăm tàu nếu chúng ta lợi dụng cơ hội này.”

Một đô đốc phân hạm đội lên tiếng báo cáo về phát hiện hạm đội phương tây của Đế quốc đang thuyên chuyển lực lượng.

“Không chúng ta sẽ án binh bất động.”

Nhưng đề nghị của hắn bị Thương Minh lập tức bác bỏ.

“Đô đốc đây là cơ hội của chúng ta?”

Một đô đốc phân hạm đội khác khó hiểu nói.

Trừ Thương Minh ra tất cả những người trong này đêu không biết được hai quốc gia đã đàm phán hoà bình. Huống chi hai ngày trước giáo hội đã đánh tiếng trước việc hắn không được đụng chạm tới hạm đội Đế quốc để bọn hắn tự do rút đi.

Thương Minh cũng nghe nói tới thành Giang Châu bị hủy giệt, người Nam Tinh cũng thiết lập hệ thống bao vây Đế quốc đối phương đã làm đến mức đấy không lý nào Đế quốc không đáp trả.

Đừng nói là Đế quốc ngay cả trong nội bộ quốc gia cũng có rất nhiều người lo ngại những hành động này của Nam Tinh.



Một quốc gia mà hơn mười năm trước còn bị hai siêu cường xâu xé chia cắt bây giờ lại vươn lên một cách chóng mặt như vậy đã đe dọa tới một siêu cường như Đế quốc. Nếu biết được lịch sử phát triển như vậy ai cũng sẽ e ngại bọn hắn.

Vấn đề là Nam Tinh có cái thực lực đấy nếu không hẳn đã bị Đế quốc làm thịt.

Lần này Đế quốc rút hạm đội đi cũng đã phải nhường lại không ít lợi ích cho Thánh quốc mới được và quan trong hơn bản thân Thánh quốc cũng rất kiêng kỵ sau những hành động của Nam Tinh. Có thể mượn tay Đế quốc cho Nam Tinh một bài học lại có được lợi ích bọn hắn đương nhiên hoan nghênh.

Thánh quốc cũng không cho rằng Đế quốc có thể nuốt được Nam Tinh một mình nên bọn hắn không hề sợ hãi.

“Đây là mệnh lệnh của giáo hội.”

Đô đốc trả lời những lời vừa rồi của thuộc hạ. Rồi hắn nhìn một lượt xung quanh nói tiếp.

“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, bây giờ ta không thể nói rõ ràng cho các ngươi chờ một thời gian nữa đi. Còn bây giờ Lâm Dật ngươi mang theo hai mươi tàu tới chiếm lĩnh nơi này.”

Đô đốc chỉ vào một quần đảo trên hải đồ.

Thấy vị trí đô đốc chỉ những người khác đều giật mình.

“Đô đốc! Nơi này là…”

Người gọi là Lâm Dật lên tiếng.

“Không sai đây là quần đảo Mũi Song.”

“Nhưng mà đô đôc chỉ hai mươi tàu làm sao có thể lấy được Mũi Song.”

Mũi Song là một quần đảo nằm ở phía nam đây là một vị trí rất quan trọng nếu kết hợp với Sinh Hùng sẽ tạo thành một vòng vây hạn chế khu vực hoạt động của hải quân Đế quốc.

Vì thế Đế quốc luôn là phía kiểm soát nơi này chứ không phải Thánh quốc. Nhưng bây giờ đây là cái giá phải trả của Đế quốc khi muốn an ổn rút hạm đội đi đối phó với Nam Tinh.

“Không quan hệ, ngươi sẽ không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào chỉ cần tới và nắm lấy nó liền được.”

Thương Minh nói.

Tới bây giờ thì các tướng lĩnh cũng hiểu tại sao hạm đội không được phép t·ấn c·ông rồi.



u cũng rất tốt, chiếm được nơi đó không hao một binh một tốt quá lời!

“Ta sẽ xử lý ngay thưa đô đốc.”

Lâm Dật lập tức đứng dậy vội vã rời đi.

“Nhìn hắn vội vàng chưa kìa, giống như sợ bị người khác c·ướp mất vậy.”

Thấy Lâm Dật vội vàng như vậy Thương Minh không nhịn được cười đùa.

Những người trong phong cũng phá lên cười.



Thời điểm này hạm đội phương tây của Đế quốc đang di chuyển về hướng đông.

Không! Phải là hướng nam mới đúng.

Để tránh đánh rắn động cỏ hạm đội sẽ đi về phía nam tránh đi tuyến đường hàng hải đông đúc sau đó vong lên phía bắc thông qua eo biển Long Dương cùng eo biển Đại Hùng hai eo biển được tạo thành từ hệ thống của quần đảo Nam Dương.

Bởi vì hai eo biển này nằm xa tuyến đường hàng hải chính cả nghìn kilomet nên rất vắng vẻ có thể đảm bảo tính bí mật cho hạm đội.

Để an toàn hơn hạm đội còn từ từ rút từng hạm đội nhỏ một để không kinh động tới tình báo Nam Tinh.

Mục tiêu lần này của hạm đội là đánh bất ngờ hạm đội đặc nhiệm của Nam Tinh.

Bởi vì tầm chiến đấu của t·àu c·hiến Nam Tinh vượt trội hoàn toàn so với t·àu c·hiến Đế quốc vì thế phải đánh bất ngờ, áp sát đối phương không để đối phương có cơ hội lợi dụng ưu thế của mình.

Nếu không tổn thất của hạm đội sẽ vô cùng lớn, thậm chí có thể sẽ toàn diệt khi đối phương có thể sử dụng ưu thế tốc độ của mình tiến hành một trận chiến thả diều.

Hạm đội liên minh ba nước chính là bị chiến thuật này mài c·hết và Đế quốc không muốn lặp lại điều đó.



“Đô đốc phân hạm đội số bốn đã xuất phát. Hạm đội của chúng ta chiều mai sẽ bắt đầu cách cảng.”

Phó quan tiến vào báo cáo cho Nguyễn Cảnh Phong về tình huống hiện tại của hạm đội.

“Tình hình các hạm đội trước thế nào?”

Nguyễn Cảnh Phong hỏi.

“Hạm đội một và hai gặp chút khó khăn, tuyến đường đi qua đang có bão dự kiến sẽ tới điểm hẹn muộn nửa ngày.”

“Nửa ngày!”

Nguyễn Cảnh Phong ngón tay gõ bàn lâm vào trầm tư.

“Tính toán xem thời điểm hạm đội tới điểm hẹn phải vào chiều tối bốn ngày sau. Không được quá sớm, không được quá muốn.”

Nguyễn Cảnh Phong ra lệnh.

Theo kế hoạch của hắn các phân hạm đội sẽ tới điểm hẹn trong chiều tối ngày thứ ba, sau đó hạm đội sẽ tức tốc lên đường tranh thủ rạng sáng sẽ giao chiến với hạm đội đặc nhiệm.

Nhưng nếu hạm đội một và hai đã tới muộn nửa ngày như vậy liền không kịp nữa chỉ có thể dời sang ngày hôm sau.

Nhưng như vậy hạm đội sẽ phải giảm tốc độ nếu không khi hạm đội tập hợp lại vào buổi sáng khả năng bại lộ sẽ rất cao. Một hạm đội với hơn hai trăm t·àu c·hiến không dễ dàng ẩn dấu như vậy. Cho dù vị trí có vắng vẻ đi chăng nữa cũng sẽ có các tàu đi qua, đặc biệt là các tàu đánh cá.

“Còn nữa báo về cho bệ hạ cùng đại tướng quân kế hoạch sẽ trì hoàn một ngày.”

Nguyễn Cảnh Phong tiếp tục dặn dò.

“Tình huống của hạm đội Nam Tinh thế nào?”

“Bọn hắn vẫn đang neo đậu thưa tướng quân nhưng tin tức truyền về sáng nay vừa có hai tàu ra khơi không biết đi đâu?”

“Không biết đi đâu?”

“Vâng thưa tướng quân, tốc độ của đối phương quá nhanh các thuyền cá không theo kịp, nhưng theo báo về bọn hắn hắn đi lên phía bắc.”

“Phía bắc không phải bờ biển nước ta sao?”

Vị trí neo đậu của hạm đội đặc nhiệm chính là phía tây nam đảo Nam Dương cũng có nghĩ chỉ cần đi lên phía bắc liền có thể tới bờ biển Đế quốc.

“Bọn chúng muốn làm gì đây?”