Chương 600: Đưa ra quyết định.
“Theo trinh sát báo về hạm đội này có khoảng mười hai tàu các loại. Hiện tại bọn hắn đã cập cảng An Hải. Chỉ cách bờ biển nước ta hơn năm mươi hải lý.”
Đô đốc hạm đội phương đông lên tiếng chỉ vào hải đồ phía trên vị trí của hạm đội đặc nhiệm số ba.
“Với tốc độ của t·àu c·hiến Nam Tinh chỉ cần hơn một giờ t·àu c·hiến của đối phương hoàn toàn có thể xuất hiện ngoài bờ biển nước ta.”
Một vị tướng hải quân lên tiếng cảnh báo cho hoàng đế.
“Hơn một giờ ha ha, bao nhiêu lâu rồi kẻ thù của chúng ta lại chỉ cách lãnh thổ quốc gia hơn một giờ đi đường.”
Hoàng đế nghe báo cáo của các tướng lĩnh cười lạnh nói.
Trong lời của hắn cực kỳ lạnh lẽo, cho thấy hoàng đế đang phi thường phẫn nộ.
Những người trong phòng đều im lặng không nói một lời chỉ sợ khiến hoàng đế bệ hạ chú ý tới mình.
Thấy không ai lên tiếng hoàng đế chỉ đành kiềm cơn giận lại chỉ định đô đốc hải quân nói.
“Ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?”
Thấy hoàng đế bệ hạ chỉ định mình đô đốc hải quân đành lên tiếng.
“Thần cho rằng chúng ta nên điều hạm đội phương tây tới phối hợp với hạm đội phương đông đẩy lui hạm đội đối phương ra. Bằng mọi giá phải đẩy lui đối phương.”
Hạm đội phương đông sau khi bị tiêu diệt thì đang tiến hành gây dựng lại, những thời gian quá ngắn hạm đội hiện tại chỉ có vài chục t·àu c·hiến cũ hoàn toàn không đủ khả năng để đẩy lui hạm đội đặc nhiệm ba vì thế đô đốc hải quân mới đề nghị điều động hạm đội phương tây tham chiến.
“Nhưng nếu làm vậy phòng thủ bờ tây của chúng ta sẽ suy yếu.”
Hạm đội phương tây còn phải đang đối đầu với hạm đội của Thánh quốc, nếu bây giờ điều tàu đi sẽ khiến hạm đội suy yếu.
“Không sao hiện tại chúng ta cũng không có kế hoạch tác chiến. Hơn nữa chúng ta cũng đã đàm phán hoà bình rồi, tình huống này bờ tây sẽ không quá nguy hiểm nữa.”
“Làm đi!”
Hoàng đế ra lệnh.
“Hãy đảm bảo các ngươi có khả năng chiến thắng, ta không muôn phải nghe được tin tức đại bại một lần nữa.”
“Còn nữa việc chuẩn bị trường hợp Nam Tinh trả đũa thế nào?”
Hoàng đế tiếp tục hỏi.
Đế quốc đã lên kế hoạch trả đũa nhưng hoàng đế cũng không muốn Nam Tinh ném thêm một quả boom nữa xuống quốc gia này.
“Bệ hạ! Chúng ta gặp rắc rối.”
Một tướng quân trả lời.
“Là sao?”
Hoàng đế hỏi.
“Chúng thần dự định thực hiện đột kích vào căn cứ Lan Dương vô hiệu hoá hoàn toàn căn cứ này. Nhưng hiện tại ở căn cứ lại đang đóng hai t·àu c·hiến, muốn tiếp cận căn cứ bây giờ phi thường khó khăn.”
Tướng quân trả lời, hắn là người phụ trách kế hoạch t·ấn c·ông vào căn cứ Lan Dương sắp tới. Nhưng việc có thêm hai t·àu c·hiến đóng tại căn cứ sẽ khiến việc tiếp cận trở nên rất khó khăn.
Với việc có được các tài liệu mật liên quan tới bố trí boom nguyên tử của Nam Tinh, những bộ não hàng đầu của Đế quốc nhận ra rằng bây giờ ở bờ phía đông chỉ còn căn cứ Lan Dương sở hữu lực lượng h·ạt n·hân. Tiêu diệt căn cứ này Nam Tinh sẽ đánh mất năng lực đe doạ tới bờ đông và cả thủ đô Đại An của Đế quốc.
Mặc dù Phú Xuân cũng có hai căn cứ nhưng tầm hoạt động của nơi đó không thể với tới Đại An chỉ có thể đe doạ phần phía tây của Đế quốc.
Bây giờ thì kế hoạch đột kích đã phá sản, lực lượng bọn họ chuẩn bị không đủ năng lực vượt qua phong toả của hai t·àu c·hiến để tiếp cận căn cứ.
Dù sao sức mạnh tác chiến của tàu Nam Tinh rất vượt trội nếu không có một lực lượn áp đảo rất khó để đột phá được.
Nghe giải thích khuôn mặt hoàng đế lại trở nên âm trầm.
“Không có cách nào khác sao?”
“Rất khó thưa bệ hạ, nếu chúng ta điều động hạm đội quy mô lớn đối phương hoàn toàn có thể phát hiện và có biện pháp đối phó.”
Một người khác lên tiếng.
“Thay vào đó thần có đề nghị khác.”
“Nói đi.”
Theo đó kế hoạch của tướng lĩnh này từ bỏ t·ấn c·ông vào một căn cứ đã được bổ sung lực lượng phòng thủ như Lan Dương, hắn sẽ lùi lại lựa chọn mục tiêu dễ nhai hơn.
Thay vì nhắm vào căn cứ Lan Dương này chúng ta có thể lựa chọn căn cứ Nam Dương Hai làm mục tiêu.
Đây chỉ là một căn cứ trung chuyển nên lực lượng phòng thủ ở đây không nhiều, hoàn toàn có thể tiêu diệt căn cứ này trước khi đối phương kịp phản ứng.
Mặc dù đúng là không thể hoàn toàn giải trừ mối uy h·iếp h·ạt n·hân nhưng một khi căn cứ này bị tiêu diệt bờ nam cùng khu vực trung tâm Đế quốc đặc biệt là thủ đô Đại An sẽ an toàn.
Dù sao chỉ khi xuất phát ở sân bay này thì máy bay mới có thể với tới các khu vực kể trên, còn nếu xuất phát từ Lan Dương máy bay cũng chỉ có thể bao trùm bờ đông mà thôi.
Không thể hoàn toàn giải trừ uy h·iếp nhưng diện tích cần phòng thủ lại thu hẹp đi rất nhiều.
“Ý của ngươi là để chúng ta hoàn toàn từ bỏ bờ đông.”
Lần này là thừa tướng Đế quốc lên tiếng.
“Không phải từ bỏ thưa ngài, chúng ta có thể dùng lực lượng vốn dĩ để bảo vệ vùng phía nam và trung tâm cho phía đông.”
“Khốn kiếp! Cái gì gọi là bảo vệ, cái thứ gọi là máy bay kia có thể bay cao tới mười nghìn mét ngoại trừ pháp thánh ra có ai với tới độ cao đó sao?”
Thừa tướng hét thẳng vào mặt đối phương, khiến tướng lĩnh im lặng không nói được gì. Kỳ thực trong thân tâm hắn cũng biết việc bố trí lực lượng bảo vệ cũng vô dụng hắn chỉ dùng lý lẽ này để thuyết phục những người không biết chuyện.
“Phải bằng mọi cách tiêu diệt căn cứ này, cho dù phải trả giá như thế nào đi chăng nữa.”
Tể tướng kiên quyết nói.
“Ngài định trả cái giá như thế nào đây?”
Lúc này đại tướng quân cũng lên tiếng, là người quản lý toàn bộ q·uân đ·ội Đế quốc tiếng nói của hắn cực kỳ có trọng lượng.
“Chúng ta đã mất hai mươi người lính tinh nhuệ nhất của lược lượng ma pháp. Ngài hẳn đã nhìn thấy cái kết quả của nó rồi. Nếu đối phương cũng kích nổ tương tự như vậy chúng ta phải chịu tổn thất bao nhiêu?”
Bất kỳ ai ở đây đều đã nhìn thấy thảm trạng của căn cứ Nam Dương Bốn sau khi đội điều tra được cử tới, hòn đảo đó hiện tại đã bị nước biển nhấn chìm chỉ còn lại chút bãi cát còn trên biển. Không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào, toàn bộ đội đột kích đã bị tiêu diệt.
Nếu bây giờ t·ấn c·ông vào căn cứ Lan Dương, Đế quốc phải sẵn sàng tiếp nhận toàn bộ lực lượng đột kích sẽ tổn thất hết
Vì thế lực lượng t·ấn c·ông phải bị giới hạn làm sao cho tổn thất xuống thấp nhất.
“Không lẽ chúng ta lại để một mối nguy hiểm như vậy tiếp tục tồn tại bên cạnh nước ta. Ngươi có biết nó nguy hiểm như thế nào không?”
Tể tướng vẫn tiếp tục lớn tiếng như muốn áp chế đại tướng quân.
“Nhưng ngươi định mất bao nhiêu đây? Ngươi có biết cao cấp siêu phàm giả hiếm có như thế nào không. Lực lượng chúng ta vừa tổn thất tương đương với chiến lực cao cấp của một quốc gia hay không? Ngươi muốn bao nhiêu mạng nữa đây. Nếu muốn ngươi cứ mang người của ngươi đi, ta sẽ không để những người lính tinh nhuệ của Đế quốc lao vào chỗ c·hết như vậy.”
Đại tướng quân không bị khí thế đè ép tiếp tục đáp trả.
“Được rồi! Việc này không có thương lượng, trong vòng một tuần nữa ta muốn căn cứ này phải bị tiêu diệt.”
Hoàng đế lên tiếng kết thúc cuộc tranh cãi và cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
“Bệ hạ, nếu làm vậy chúng ta sẽ tổn thất rất lớn.”
Đại tướng quân cố gắng thuyết phục hoàng đế hủy bỏ kế hoạch.
“Không cần thuyết phục ta, nhiệm vụ của ngươi là trong vòng bảy ngày cái căn cứ chó c·hết kia phải bị tiêu diệt. Ta sẽ không để cái thứ đó đe doạ tới đất nước vĩ đại của chúng ta.”
Hoàng đế gằn giọng nói.
Đại tướng quân nghe vậy hiểu rằng hắn đã không còn cách nào khác thuyết phục hoàng đế, chỉ có thể thực thi mệnh lệnh của ngài.
“Ngươi chỉ có bảy ngày. Sau bảy ngày đại công tước sẽ hành động.”
Hoàng đế dặn dò.