Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 597: Hay tin.




Chương 597: Hay tin.

Công tước Thương Hải là một trong hai vị công tước của phía đông Đế quốc và cũng là chủ nhân của thành Giang Châu.

Hôm nay công tước đại nhân không ở trong lãnh địa, ông ta hiện tại đang ở thành Đại An để tìm kiếm lợi ích cho gia tộc mình trong tình hình sắp tới.

Trong phòng hội nghị của cung điện hoàng gia, các đại quý tộc đang thảo luận phân chia lợi ích của mình trong cuộc chiến với Nam Tinh sắp tới.

Khác với đại sảnh đường nơi triều hội khi toàn bộ quan chức quý tộc có mặt, phòng hội nghị là nơi các quan chức cấp cao hay đại quý tộc thảo luận xử lý những công việc hàng ngày. Đương nhiên đây cũng là nơi đưa ra những quyết định quan trọng nhất của Đế quốc, dù sao quyết định quan trọng còn chưa tới lượt tiểu quý tộc quyết định.

Thương Hải công tước chính là đang cùng với các vị đại quý tộc khác đàm phán lợi ích cho mình, đương nhiên hoàng đế cũng ở trong này, nếu hắn không ở đây liền không ai có thể áp chế được đám đại quý tộc này.

Chỉ có điều hoàng đế rất ít khi thể hiện thái độ, mọi chuyện đã có cận thần của hắn tể tướng lên tiếng.

Tình huống trong phòng lúc này khá là nóng khi các bên không ai nhường ai. Cũng đúng thôi những thứ nhường được đều đã nhường rồi, tới bây giờ là những thứ các bên đều không muốn nhường.

Thương Hải cũng có những thứ không thể nhường, ông ta đang rất nghiêm túc trình bày ý kiến của mình.

“Chúng ta muốn xưởng đóng tàu Tam Chúc quá đáng lắm sao? Đây chỉ là một xưởng đóng tàu dân sự, các ngươi còn đòi hỏi gì?”

Thương Hải nói.

“Ngươi cũng thật biết chọn. Tam Chúc là khu phức hợp đóng tàu, cái xưởng đấy là trái tim của toàn bộ khu phức hợp ngươi lấy cái xưởng đấy rồi chúng ta đều phải nhìn mặt ngươi sống.”

Một vị công tước khác cười khẩy nói. Muốn chia cắt Nam Tinh bọn hắn đương nhiên phải tìm hiểu trước Nam Tinh có gì như vậy mới có thể tối đa hoá lợi ích của bọn hắn, nếu không sẽ để người xỏ mũi.

Trước kia từng có rất nhiều bài học tương tự.

Cho nên đối với các đại quý tộc bọn hắn phần nào hiểu được những thứ giá trị nhất của Nam Tinh là gì.

“Làm sao? Các ngươi muốn xưởng nhà máy ở Thiết Xa bây giờ ta muốn một cái xưởng đóng tàu cũng không được sao?”

Đương nhiên Thương Hải cũng có lý lẽ của mình.

Đúng lúc này một người lính của cấm vệ quân vội vã tiến vào biểu cảm sợ hãi thể hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Người lính đi tới bên cạnh cận vệ trưởng của hoàng đế rỉ vào tai hắn điều gì đó.



Những người khác trong phòng đều thấy sự khác thường này, mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng mọi sự chú ý đều hướng về phía cận vệ trưởng.

Thông thường trong những thời điểm như hiện tại mọi người đều rất hạn chế làm phiền, nhưng nếu đã làm như vậy liền có nghĩa có chuyện quan trọng. Hơn nữa nhìn biểu cảm như vậy xem ra không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cận vệ trưởng giống như nghe được tin tức kinh khủng mọi người trong phòng đều nhìn thấy hắn giật mình nhìn sang kẻ vừa báo cáo ánh mắt không thể tin được.

Người báo cáo nhìn thấy biểu cảm của cấp trên như vậy cũng biết hắn đang nghĩ gì, dù sao chính hắn sau khi nghe tin này cũng có cảm giác tương tự.

Ánh mắt nghiêm túc gật đầu cho cận vệ trưởng biết những gì hắn nói vừa rồi là thật.

Xác nhận tin tức mình vừa nhận được là sự thật cận vệ trưởng sắc mặt âm trầm ghé vào tai hoàng đế thì thầm. Cũng giống như vừa rồi tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung vào hoàng đế.

Khác với cận vệ của mình hoàng đế sau khi nghe được tin tức bình tĩnh hơn rất nhiều do đã chuẩn bị tinh thần từ trước đó. Nhưng tròng mắt của hoàng đế vẫn co lại cho thấy chính hắn cũng không thể ngờ được.

Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của những người ở đây sự hoảng hốt trong chốc lát của hắn không thể thoát được.

Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều đã phi thường tò mò rốt cuộc là chuyện gì khiến ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng có phản ứng như vậy.

Lúc này một người hầu khác cũng tiến vào, chính là quản gia của Thương Hải.

Vị quản gia này cũng không khác người trước hoảng hốt tiến tới bên tai Thương Hải.

Không giống như hoàng đế hay cận vệ trưởng mặc dù giật mình nhưng cũng chỉ là giật mình mà thôi còn với Thương Hải đây không chỉ là giật mình nữa mà là hoảng sợ, sụp đổ.

Ông ta ngơ ngác ngồi trên ghế đôi mắt không có tiêu cự.

“Thương Hải! Chuyện gì xảy ra?”

Đối diện với Thương Hải vị công tước vừa rối đối trọng gay gắt với ông ta cũng nhẹ giọng hỏi.

Nhưng không nhận được câu trả lời của Thương Hải, ông ta vẫn ngơ ngác ngồi ở đó.

“Đừng làm phiền ông ta.”

Lúc này hoàng đế lên tiếng.



“Mang chủ nhân của các ngươi đi nghỉ đi.”

Rồi hắn nhìn sang quản gia ra lệnh cho ông ta.

Chờ đợi Thương Hải được người mang đi nghỉ ngơi hoàng đế mới lên tiếng.

“Vừa rồi ta nhận được tin tức thành Giang Châu đã bị hủy diệt.”

Lời vừa nói ra căn phòng trở nên im ắng một cách lạ thường.

“Bệ…bệ hạ…ý ngài là?”

Một vị công tước lên tiếng, âm thanh của hắn đang run rẩy.

“Ý ta là thành Giang Châu đã bị hủy diệt! Hoàn toàn hủy diệt.”

Hoàng đế nói, còn nhấn mạnh hai từ ‘hủy diệt’.

“Hủy…hủy…diệt…”

Một vị công tước khác cũng không thể tin được nói.

“Bệ hạ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta không biết. Ta chỉ nhận được tin sáng hôm nay thành Giang Châu p·hát n·ổ, toàn bộ thành trì bị phá hủy.”

Hoàng đế nhún vai nói.

Hắn thực sự không biết nói như thế nào đây là những gì hắn được báo cáo. Kỳ thực trong Đế quốc cũng chỉ có Diêu pháp thánh đang phải trị thương mới biết được Giang Châu bị boom nguyên tử t·ấn c·ông.

Dù sao cũng chỉ có ông ta từng chứng kiến boom nguyên tử p·hát n·ổ. Hoàng đế biết được Nam Tinh có boom nguyên tử nhưng hắn cũng không biết nhiều về uy lực của loại v·ũ k·hí này, bây giờ hắn còn chưa đoán ra được v·ụ n·ổ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Vụ nổ phá hủy cả một thành trì! Không lẽ là pháp thánh…không thể nào pháp thánh làm sao có thể vô thanh vô thức đi vào lãnh thổ nước ta?”

Một vị công tước khác nhìn về phía cận vệ trưởng hỏi.



“Không rõ thưa ngài, ta chỉ nhận được tin tức như vậy. Quân cận vệ đang tiến hành điều tra nguyên nhân.”

Cận vệ trưởng trả lời.

“Được rồi! Hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người giải tán đi.”

Bây giờ mọi người đều không có tâm trạng đi đàm phán phân chia lợi ích, sợ rằng nếu không làm rõ nguyên nhân ai cũng không có tâm trạng đi làm việc khác.

Ai biết ngày mai lãnh địa nhà ngươi có bị nổ tung tương tự hay không.

Rời khỏi phòng hội nghị hoàng đế bước chân vội vã nói.

“Sắp xếp để các hoàng tử cùng công chúa rời khỏi Đại An để mỗi đứa đi một hướng đừng tụ tập lại với nhau. Chuẩn bị xe ngựa ta muốn gặp hai vị đại công.”

Hoàng đế không dám lơ là, ai biết thành Đại An có trở thành mục tiêu tiếp theo hay không, là hoàng đế hắn không thể rời khỏi thủ đô trong tình huống này nhưng hắn phải đảm bảo huyết mạch của hoàng gia an toàn nên chỉ đành để các hoàng tử công chúa rời khỏi thủ đô.

Hiện tại đi gặp hai vị pháp thánh cũng là để tìm kiếm sự trợ giúp của hai người.

Hẳn có hai vị pháo thánh ở đây sẽ an toàn hơn rất nhiều.

“Bệ hạ đại sứ của Nam Dương cầu kiến.”

Lúc này một quan viên xuất hiện.

“Nam Dương!”

Hoàng đế khó hiểu hỏi.

“Vâng thưa bệ hạ! Chính là đại sứ Nam Dương. Hắn là một hiệp sĩ rồng.”

“Oh! Hiệp sĩ rồng sao? Thú vị, ta thắc mắc không biết tại sao lũ này lại vội vã như vậy “

Hoàng đế ngờ rằng rất có thể đối phương có mặt ở đây chính vì thành Giang Châu.

Dù sao đối phương có mặt quá đúng lúc, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Huống chi về mặt ngoại giao hai bên đang là đối thủ.

“Đi thôi tới gặp vị đại sứ này một chút. Ta muốn xem xem rốt cuộc cái lũ này muốn gì.”

Hoàng đế nói. Hắn tạm thời dành ra một chút thời gian của mình để tiếp đón sứ giả của Nam Dương.