Chương 595:
Căn cứ Lan Dương!
Sáng sớm toàn căn cứ đã trở nên bận rộn.
Chiếc B24 đang được các kỹ thuật viên kiểm tra lần cuối trước khi xuất phát, cùng lúc đó nhiên liệu cũng đang được bơm vào hai cánh của máy bay.
Gần đó quả Boom nguyên tử cũng đã sẵn sàng để được nạp lên máy bay, chỉ cần chờ các kỹ thuật viên kiểm tra xong nó sẽ lập tức được nạp vào thân máy.
Thời điểm này phi hành đoàn gồm sáu người của máy bay đang được hướng dẫn cho nhiệm vụ.
Sở dĩ phi hành đoàn B24 chỉ có sáu người bởi vì thiết kế của máy bay đã từ bỏ vị trí của các xạ thủ súng máy trên máy bay. Toàn bộ máy bay chỉ có hai phi công chính phụ, dẫn đường, kỹ thuật, liên lạc và phụ trách boom.
Cũng vì bỏ đi những súng máy này cùng với số người nói trên cùng với tăng hiệu suất hoạt động cho động cơ B24 mới có thể mang boom nếu không liền tư cách mang boom nguyên tử nó cũng không có cơ hội này.
Trong phòng họp của căn cứ các phi công đang chăm chú lắng nghe chỉ huy chiến dịch thuật lại toàn bộ kế hoạch cùng mục tiêu của chiến thuật lần này.
Trên bảng đen một tấm bản đồ đã được treo lên. Đây chính là bản đồ của Đế quốc, toàn bộ các thành lớn của Đế quốc đều được chú thích trên bản đồ, mỗi thành trì sẽ được đặt một mã hiệu riêng biệt. Cùng với đó là các điểm tham chiếu được đánh dấu trên bản đồ.
Những điểm tham chiếu này hầu hết đều là những ngọn núi lớn hay những vị trí nổi bật dễ thấy từ trên không.
Như đã nói thời đại này không có GPS hay các trạm radar dẫn đường phi công cũng chỉ có thể sử dụng mắt thường để xác định vị trí. Đây cũng là lý do trước thế chiến hai thậm chí là trong thế chiến hai các chiến dịch của không quân cũng rất ít được thực hiện vào ban đêm. Chỉ trừ những loại máy bay có chỉ đạo vô tuyến mới có thể hoạt động ban đêm.
Đương nhiên trình độ công nghệ hiện tại của Nam Tinh cùng với hệ thống cơ sở hạ tầng hiện tại chỉ đạo vô tuyến ban đêm cho máy bay cũng là điều bất khả thi
Vì thế các nhiệm vụ cũng chỉ có thể thực hiện vào ban ngày, mà còn phải là thời điểm tầm nhìn tốt.
“Mục tiêu của các anh là thành Giang Châu.”
Chỉ huy chiến dịch nói, rồi hắn chỉ vào vị trí của thành Giang Châu trên bản đồ.
Giang Châu là thành trì lớn thứ ba ở bờ đông Đế quốc. Đây là lãnh địa của một bị công tước quyền lực, với tầm ảnh hưởng của vị công tước này sẽ có rất nhiều thứ hoàng đế phải đau đầu.
Nhắm vào đây cũng là để tiếp tục chia rẽ giới quý tộc Đế quốc và hoàng gia trong trường hợp hoàng gia là bên đơn phương hành động t·ấn c·ông căn cứ. Giống như việc hoàng gia làm nhưng gánh chịu hậu quả lại là giới quý tộc, còn nếu không phải cũng không có gì tổn thất. Dù sao đây cũng là phán đoán dựa trên các tin tức tình báo
“Các anh sẽ bay theo tuyến đường này, bay qua tổng cộng mười một điểm tham chiếu dọc đường để có thể tới được mục tiêu.
Sau khi ném boom các anh sẽ trực tiếp bay về phía nam tới căn cứ Nam Dương số ba và trở thành đơn vị trực chiến ở đó luôn.”
Chỉ huy chiến dịch dùng thước gỗ của mình chỉ đạo hướng bay trên bản đồ cho các phi công.
“Đây là vị trí của Nam Dương ba. Tuyến đường bay này các anh sẽ bay qua mười bốn điểm tham chiếu. Cận thận đừng bị lạc đấy.”
Sau khi kết thúc ở thành Giang Châu ông ta tiếp tục hướng dẫn tuyến đường tới Nam Dương ba cho phi đội.
Lúc này hoa tiêu dơ tay lên muốn phát biểu.
“Tôi nhớ không nhầm Nam Dương ba chỉ là căn cứ trung chuyển, làm sao lại phải trực chiến ở đó rồi.”
“Ta không biết! Đây là mệnh lệnh từ bộ tư lệnh.”
Chỉ huy nhún vai trả lời. Việc căn cứ Nam Dương bốn bị t·ấn c·ông hắn cũng không biết, chuyện này vẫn đang được giữ bí mật.
“Được rồi mọi người còn câu hỏi nào không?”
Chỉ huy hỏi. Thấy không có người trả lời hắn liền giải tán.
“Tốt như vậy giải tán đi. Thời tiết quanh khu vực sau đó sẽ được không lưu báo cho các ngươi.”
Thời điểm này ở thành Giang Châu các gián điệp của Nam Tinh đang tiến hành các công đoạn cuối cùng. Từ trong phòng tối những tín hiệu về thời tiết của thành phố này đang được gửi đi.
Mất khoảng ba mươi phút máy bay mới hoàn thành quá trình nạp boom vào khoang.
“Sói xám! Đây là không lưu các anh được phép cất cánh. Thời tiết của Giang Châu trời nhiều mây hãy chú ý trước khi ném, đừng ném trật đấy.”
Từ trong vô tuyến âm thanh của kiểm soát không lưu vang lên.
“Đã rõ! Cảm ơn vì thông tin, sói xám cất cánh.”
Nói rồi chiếc B24 bắt đầu chạy đà.
…
Cửa phòng mở ra, gián điệp của Nam Tinh nói với những đồng đội đang canh gác bên ngoài.
“Đi thôi nhanh rời khỏi đây sói xám đã xuất phát.”
Nghe vậy người đồng đội ngó vào trong phòng, sau khi thấy được máy điện báo bên trong đã bị đập nát hắn mới gật đầu.
“Đi thôi!”
Ngôi nhà bọn hắn đang ở là một ngôi nhà phía bắc thành Giang Châu.
Nơi này là khu vực chợ lớn nhất thành vì thế khá tập nập và cũng là một nơi phù hợp để ẩn náu.
Bên ngoài xe ngựa đã được chuẩn bị, trước khi rời đi bọn hắn cũng cận thận khóa cửa lại rồi mới lên xe.
Nơi này cũng giống như phần lớn những thành trì khác trên thế giới, mặc dù quanh khu vực đã có những nhà máy mọc lên nhưng nó không thể thay đổi được quan niệm cố hữu của giới cầm quyền về một bức tường bảo vệ thành.
Những người trong thành vẫn đang sinh hoạt một cách rất bình thản, vui vẻ hai bên đường đều rất tấp nập tiếng rao hàng của các thương nhân vẫn vang vọng khắp đường và cả tiếng mặc cả của người mua hàng xen lẫn vào.
Bọn họ mảy may không biết rằng tử thần đang tới với tòa thành này mang theo hủy diệt hết thảy tới với bọn họ.
Xe ngựa mất khá nhiều thời gian để có thể rời khỏi Giang Châu, bởi vì đường đi rất tấp nập khiến tốc độ của nó chậm đi.
Vì là buổi sáng nên lượng người ra vào thành khá nhiều khiến cho cổng thành có hơi tắc, phải mất hơn hai mươi phút xe ngựa mới ra khỏi thành.
Ngay khi ra khỏi cổng thành các gián điệp trực tiếp vứt xe ngựa sang một bên leo lên ngựa chạy nước rút rời đi.
Một giờ sau B24 đã tới trên bầu trời thành Giang Châu.
Chỉ có điều bay trên độ cao hơn chín nghìn mét tấy cả những gì phi hành đoàn của máy bay thấy chỉ là một tầng mây dày bao phủ toàn bộ tầm nhìn bên dưới.
“Mây dày quá không thấy gì cả.”
Hoa Tiêu quan sát nói.
“Không thể ném boom trong điều kiện này, rủi ro quá lớn.”
Người phụ trách qua boom sau khi quan sát mặt đất bằng kính chuyên dụng nói.
“Chúng ta có thể hạ xuống tầng mây để lấy tầm nhìn.”
Cơ phó đề nghị.
“Ngươi điên ư! Như vậy là quá thấp chúng ta không có đủ thời gian để thoát khỏi v·ụ n·ổ.”
Hoa tiêu nghe vậy không nhịn được giận giữ nói.
“Không cho dù xuống độ cao dưới bảy nghìn mét chúng ta vẫn có cơ hội sống sót.”
“Mất khoảng gần bốn mươi giây để boom rơi từ độ cao bảy nghìn mét. Nếu có thể đạt được tốc độ hơn 650km/giờ ngay khi thả boom chúng ta có thể kéo dài khoảng cách ra khoảng 7km. Đây đã là khoảng cách an toàn.”
Sĩ quan phụ trách boom nói.
“Nhưng chúng ta không thể đạt được tốc độ đó. Cần khoảng ba mươi giây để tăng tốc từ boom rời khoang.”
Cơ trưởng nói.
“Xin đợi một chút.”
Lúc này hoa tiêu bắt đầu tính toán.
“Với sức nặng của quả boom hiện tại tốc độ nhanh nhất của chúng ta cho dù dùng ma pháp cũng chỉ vào khoảng gần sáu trăm kilomet. Nhưng chúng ta sẽ phải mất khoảng bảy mươi kilomet gia tốc để đạt được tốc độ này. Sau khi thả boom chúng ta sẽ chỉ cần khoảng mười lăm giây để đạt được tốc độ 650 kilomet. Máy bay đã được gia cố để có thể chống lại vị nổ hẳn không phải vấn đề ở khoảng cách đó. Vấn đề là cơ trưởng ngài có thể chịu được lâu như vậy không?’
Hỏa tiêu hỏi.
Cơ trưởng là siêu phàm giả, hắn cũng chính là người sẽ kích hoạt ma pháp trên máy bay vì thế kế hoạch này phụ thuộc rất nhiều vào cơ trưởng.