Chương 591: Vì Nam Tinh và vì bệ hạ.
“Đã cài đặt xong rồi! Chỉ cần kéo công tắc liền được.”
Kỹ sư trưởng trả lời.
“Còn không mau làm đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Người lính mang lấy cơ thể không lành lặn của mình khập khiễng đi đến.
Két!
Sau lưng hắn cánh cửa của kho h·ạt n·hân cũng đang dần đóng lại, mặc cho bên ngoài kho vẫn còn đồng đội của hắn đang nỗ lực chống cự.
Nhưng hắn bị kỹ sư trưởng ngăn lại.
“Ngươi có biết nếu ngươi làm vậy tất cả chúng ta sẽ c·hết?”
Kỹ sư trưởng vẫn đang rất do dự, hắn thực sự không muốn c·hết, mặc dù hắn đã thề trung thành với bệ hạ và với cả quốc gia nữa.
Nghe vậy người lính giận giữ nắm lấy cổ áo kỹ sư trưởng nói.
“C·hết hết rồi ngươi hiểu không! Tất cả đều c·hết hết rồi. Nếu ngươi không nhanh lên chúng ta sẽ c·hết và để lọt vận mệnh của quốc gia vào tay đối phương.”
Trong khi những người bên trong đang tranh cãi thì bên ngoài người lính cuối cùng đang bị xách cổ lên, đôi tay đầy máu của hắn đang cố gắng gỡ xuống cánh tay như sắt thép đang siết lấy cổ mình. Đôi chân liên tục dãy dụa hòng có thể thở thêm một hơi, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì bàn tay kia đã động bẻ sang một bên cùng với đó là cổ của người lĩnh cũng bẻ theo cánh tay.
Người lính trở nên bất động, hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay cứng như thép rũ xuống treo lủng lẳng, hai đôi chân cũng giống như hai cánh tay không còn dãy dụa treo lủng lẳng phía trên. Hắn đã không còn động đậy.
Thả lỏng bàn tay cái xác rơi xuống rơi lên một cái xác khác nằm trên mặt đất.
Nhìn những cái xác nằm rải rác xung quanh siêu phàm giả bình thản hỏi.
“Xử lý xong chưa?”
“Đã xử lý toàn bộ, chúng ta bắt được mười hai tên có bốn tên b·ị t·hương nặng. Bọn hắn đang được chữa trị.”
“Tốt! Như vậy chúng ta chỉ còn cái thứ trước mặt.”
Siêu phàm giả nói, rồi hắn hướng ánh mắt về phía cánh cửa thép được phụ thêm ma pháp phòng thủ phía trến.
Đi đến phía trước hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa, ngay lập tức ma pháp phòng thủ bên trên kích hoạt đẩy bàn tay của hẩn ra.
“Là cao cấp ma pháp.Xem ra chúng ta cần chút thời gian để xử lý thứ này.”
Siêu phàm giả nói.
Bên trong kho h·ạt n·hân lúc này kỹ sư trưởng vẫn từ chối kích hoạt ngòi nổ.
“Ta không thể làm như vậy nếu không biết tình hình bên ngoài. Biết đâu chúng ta đã đẩy lui kẻ địch thì sao?”
“Khốn kiếp c·hết hết cả rồi! C·hết hết cả rồi! Ngươi muốn để bọn hắn c·hết vô ích ư.”
Người lính hét lớn vào mặt kỹ sư trưởng.
Rồi hắn đẩy kỹ sư trưởng ra tập tễnh đi về phía quả boom.
“Mau cản hắn lại.”
Kỹ sư trưởng vội vã ra lệnh cho những kỹ sư còn lại ngăn người lính.
Thương thế trên người khiến hắn dễ dàng bị không chế hắn dãy dụa nói với hai đồng đội sau lưng.
“Các ngươi đang làm gì vậy mau giúp ta, gạt cái công tắc đó đi, khốn kiếp!”
Trong này chỉ có hai người có súng vì thế hai người là nguy hiểm nhất, kỹ sư trưởng chỉ có thể lên tiếng thuyết phục.
“Chúng ta vẫn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, biết đâu chúng ta đã đẩy lùi đối phương các ngươi muốn hại c·hết đồng đội của mình ở đây sao?”
Hai người nghe vậy nhìn nhau, rồi một người lên tiếng.
“Không có cơ hội đâu, vừa rồi khi đóng cửa chúng ta thấy được chỉ còn vài người phòng thủ bọn họ không còn khả năng đẩy lui đối phương.”
“Lỡ đâu đối phương cũng chỉ còn vài người thì sao? Các ngươi không tin tưởng đồng đội của mình sao?”
Kỹ sư trưởng không cam tâm vẫn tiếp tục thuyết phục.
“Các ngươi thuyết phục hắn làm gì, trực tiếp gạt cái công tắc liền được.”
Người lính b·ị t·hương thấy bọn hắn nói chuyện với nhau liền không nhịn được giận giữ hét lên, hắn vẫn đang cố gắng dãy dụa để thoát khỏi bàn tay của các kỹ sư.
Nhìn đồng đội của mình như vậy một người khác lập tức lên tiếng.
“Đình Dũng mau làm đi, thời khắc này chúng ta không muốn làm tổn thương tình cảm giữa mọi người.”
“Ma pháp bị vô hiệu hóa rồi.”
Đúng lúc này một kỹ sư giật mình lên tiếng, nhưng người còn lại nghe vậy liền hướng ánh mắt về phía cánh cửa sau lưng.
Hóa ra trong lúc bọn hắn đang tranh cãi xem liệu có cần kích hoạt quả boom hay không thì ma pháp phòng thủ của cửa đã bị vô hiệu hóa.
Rầm!
Một âm thanh v·a c·hạm vang lên từ cửa, cánh cử thép nặng nề đang liên tục rung động.
Lúc này đã không còn quan tâm tới cái gì tình cảm nữa, cả hai người lính cận vệ dơ lên súng trên tay hường về quả boom chạy tới.
Lần này không có ai ngăn cản bọn hắn, kể cả kỹ sư trưởng. Không chỉ bởi vì hai người có súng mà lý lẽ cùng một chút hy vọng còn lại của hắn cũng đã bị âm thanh này đánh nát.
Hắn biết rằng bên ngoài đã thất thủ, không còn chút hy vọng nào cả.
Chỉ một động tác đồng hồ bắt đầu đếm số, một phút ba mươi giây bắt đầu đếm ngược. Một phút ba mươi giây cuối cùng cuộc đời của tất cả những người ở đây.
Rầm rầm!
Cửa sắt liên tục vang lên tiếng v·a c·hạm, những người trong kho đều đưa ánh mắt về phía cửa bọn hắn đều có thể thấy được cánh cửa đang bị bóp méo, đặc biệt là bản lề đã có dấu hiệu bị lệch ra.
Hai người lính cận vệ cầm lấy súng tiến lên phía trước, trong khi những người còn lại lần lượt lui ra sau lưng bọn hắn nấp sau những quả boom.
Rầm…rầm…rầm!
Liên tục là những âm thanh v·a c·hạm, cửa sắt càng lúc càng bóp méo bản lề đang không thể chịu đựng được nữa.
Kỹ sư trưởng đưa ánh mắt về phía đồng hồ, chỉ còn lại ba lăm giây. Chưa bao giờ kỹ sư trưởng cảm giác thời gian trôi nhanh như vậy.
Rầm!
Cuối cùng cánh cửa bị thổi bay ngã trên mặt đất, một cánh cửa nặng cả tấn có thể sẽ rất khó với người bình thường nhưng đối với siêu phàm giả đặc biệt là cao cấp siêu phàm giả là điều không quá khó khăn.
Đột đột đột!
Không cần biết phía sau cánh cửa như thế nào hai người lính cận vệ bóp cò. Những viên đạn như mưa bay về phía cánh cửa.
Nhưng từ bên ngoài hai phát pháo không khí bay vào thổi bay cả hai người lính, xuất hiện sau lớp bụi những kẻ t·ấn c·ông mang không chút tổn hại tiến vào. Những người còn lại không biết phải làm gì bọn hắn đứng chôn chân sau quả boom nguyên tử. Đôi mắt của kỹ sư trưởng nhìn về phía đồng hồ cơ, chỉ còn mười hai giây.
“Hắc hắc! Nhìn xem lũ cừu non đang sợ hãi này. Ta cảm giác mình như sói xám độc ác vậy?”
Kẻ đi đầu cười ngả ngớn nói.
Bọn hắn không vội vã xử lý những người còn lại mà phân tán ra xung quanh kho h·ạt n·hân, khả năng bọn hắn cảm giác những người còn lại không là mối đe dọa. Hơn nữa mục đích của bọn hắn cũng là bắt giữ người và khai thác thông tin của bọn họ.
“Nếu các ngươi đầu hàng, liền sẽ không cần phải chịu đau khổ thể xác.”
Một kẻ giống như kẻ cầm đầu nói.
Mọi người đều giật mình, bọn họ cứ ngỡ rằng đối phương sẽ không tha cho một ai ngay cả kỹ sư cũng giật mình với những lời này. Hắn liếc nhìn xuống đồng hồ phía dưới.
Chỉ còn ba giây đã không kịp nữa.
Hắn nở một nụ cười khổ trong lòng nói một câu.
‘Vì Nam Tinh và vì bệ hạ.’
Một ánh sáng giống như mặt trời xuất hiện chiếu sáng toàn bộ vùng biển sóng xung kích từ v·ụ n·ổ tạo ra một cơn s·óng t·hần nhỏ lan ra mọi hướng.
Chỉ có một con tàu duy nhất chứng kiến chuyện này đó là tàu mẹ của những kẻ t·ấn c·ông.
“Ahhh!”
Mặc dù khoảng cách bảy kilomet là một khoảng cách an toàn đối với một quả boom nguyên tử nhưng cái thứ ánh sáng này vẫn đốt cháy đôi mắt của những thủy thủ trên tàu. Bọn hắn lần lượt ôm mặt hét lên đau đớn.
Không mất quá nhiều thời gian sóng xung kích va vào tàu.
Rầm!
Làn sóng xung kích đánh vào một bên thân lật tung con tàu lên, ma pháp phòng thủ đã bị phá vớ nhưng thân tàu vẫn nguyên vẹn.
Vốn dĩ chỉ một quả boom A bình thường sẽ không có sức công phá như vậy, sóng xung kích khi vượt qua mười kiomet có lẽ cũng chỉ đủ sức thổi ngã gây b·ị t·hương cho một người bình thường chứ không đủ sức sức phá vỡ cả ma pháp phòng thủ.
Nhưng ở đấy không chỉ có một quả mà là ba quả. Hai quả kia không được cài đặt kíp nổ nhưng chúng đều đang nằm trong kho vì thế ba v·ụ n·ổ liên tiếp cùng lúc chứ không chỉ có một.