Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 589: Thất thủ (2).




Chương 589: Thất thủ (2).

Đỗ Đức Đồng là tiểu đoàn trưởng của hải quân lục chiến và cũng là tiểu đoàn đang đóng giữ căn cứ Nam Dương bốn.

Hiện tại toàn bộ căn cứ được phụ trách bởi tiểu đoàn của hắn, ngay cả quân cận vệ ở đóng ở đây cũng phải nghe mệnh lệnh trực tiếp từ Đỗ Đức Đồng mặc dù cả hai không cùng hệ thống.

Dù sao quân cận vệ đóng ở đây cũng chỉ có một tiểu đội xét về mọi thứ Đỗ Đức Đồng mới là người có quân hàm cao nhất ở đây việc nghe lệnh hắn là điều hiển nhiên.

Đêm nay cũng giống như bao đêm khác Đỗ Đức Đồng cùng với với các thuộc hạ của mình ngồi trong phòng ăn vừa đánh bài vừa h·út t·huốc.

“Chín! Hắc hắc!”

Đập mạnh ba lá bài tứ quý xuống bàn Đỗ Đức Đồng cười khoái trá nhìn ba tên đồng đội bên cạnh dùng ánh mắt không cam tâm nhìn hắn.

“Hắc hắc! Ta đây xin nhận rồi.”

Rồi hắn vươn hai bàn tay ra kéo lấy đống thuốc lá cùng rượu và đồ ăn được đặt ở giữa bàn về phía mình dồn lại cùng dồn vào đống đồ bên cạnh hắn.

Thứ được dùng cá cược cho trận bài này là thuốc lá, rượu và cả đồ ăn chứ không phải tiền. Bởi vì ở căn cứ này tất cả đều được phối cấp chứ không dùng tiền mua được, dù sao giữa biển khơi thế này ngươi định đi đâu để dùng tiền đây.

Nơi này cũng không giống đất liền ra khỏi doanh trại là có thể thoải mái tiêu xài, tiền không sử dụng được ở đây.

Chính vì thế mỗi người trong căn cứ cho dù có là chỉ huy như Đỗ Đức Đồng cũng chỉ có một lượng đồ dùng vật tư cố định được cấp hàng tháng.

Nhưng nếu muốn nhiều hơn con số đó thì sao?

Vậy thì giống như tình huống hiện tại mang ra cược, ai thắng liền có thêm đồ cho một tháng, ai thua liền chấp nhận thắt lưng buộc bụng trong tháng này.

Đương nhiên vụ cá cược này chỉ tập trung trong các loại vật tư như rượu, thuốc lá hay cà phê về phần đồ ăn cũng là các loại đồ ăn nhẹ như bánh kẹo. Còn với bữa ăn chính liền đừng mơ mộng, mỗi ngày ba bữa chính tất cả đều được nhà bếp nấu cái này không đem ra để cá cược được.

Nói vậy kỳ thực cũng không quá đúng bởi vì các sĩ quan của căn cứ mỗi tháng đều được phân phối một lượng suất ăn tương ứng với quân hàm của mình.



Ví dụ Đỗ Đức Đồng là trung tá, ngoại trừ ba bữa ăn mỗi ngày thì hắn còn được phân phối thêm ba bữa ăn nữa. Các sĩ quan cấp thiếu tá và đại úy theo thứ tự là hai bữa và một bữa và như lẽ hiển nhiên những bữa ăn được thêm này có thể được đem ra cá cược, hoặc trao đổi một số thứ.

“Mẹ nó!”

Tham mưu của hắn lấy ra bao thuốc chỉ còn một nửa của mình không nhịn được chửi bậy, hắn đã thua nửa bao thuốc rồi tính ra hắn mất mẹ nó bốn ngày h·út t·huốc.

“Hắc hắc! Đây, tháng trước ta mượn của ngươi.”

Đỗ Đức Đồng lấy ra ba điếu thuốc trong đống đồ của mình giao lại cho tham mưu cười nói.

Tham mưu đương nhiên không từ chối nhận lấy ba điếu thuốc thế là bọn hắn tiếp tục một trận mới.

Đối với căn cứ bí mật những chuyện cần làm kỳ thực không quá nhiều cho dù với một vị trí bận rộn như tham mưu cũng vậy vì thế vào buổi tối rất nhiều lính đều có thời gian rảnh sau thời gian sinh hoạt chung chỉ trừ những người có nhiệm vụ nếu không tất mọi người đều sẽ tập trung ở lại với nhau.

Hôm nay cũng như vậy ngoại trừ những người có nhiệm vụ ra nhà ăn khá đông đúc, mọi người đều đang tụ tập giải trí.

Boom!

Đột nhiên âm thanh của một v·ụ n·ổ vang lên khiến tất cả mọi người giật mình.

“Tất cả trở về vị trí chiến đấu nhanh.”

Đỗ Đức Đồng đứng bật người dậy vứt bộ bài trên tay xuống chạy ra khỏi phòng, theo sau hắn những người khác cũng vội vã bỏ mọi việc trên tay xuống chạy theo hắn.

Đột đột đột!

Còn chưa ra khỏi phòng ăn tiếng súng đã vọng vào tai tất cả mọi người trong phòng, ngay sau đó tiếng còi cảnh báo vang vọng khắp căn cứ.

“Tất cả trở về vị trí chiến đấu! Căn cứ đang bị t·ấn c·ông, nhắc lại căn cứ đang bị…rầm!”



m thanh cảnh báo còn chưa kết thúc một v·ụ n·ổ khác lại vang lên khiến âm thanh trở nên im bặt.

“Nhanh lên tất cả mọi người trở về vị trí chiến đấu.”

Nhưng tiếng của Đỗ Đức Đồng thì vẫn vang vọng hắn vừa chạy vừa hét.

Chỉ trong thoáng chốc hai cánh cửa nhà ăn đã bị bóng người lấp đầy.

Bởi vì nhà ăn được thiết kế ở hướng đối diện với vị trí v·ụ n·ổ nên cho dù đã ra khỏi cửa Đỗ Đức Đồng vẫn không biết rõ tình huống đang xảy ra, tầm mắt của hắn hoàn toàn bị che lấp bởi nhà ăn.

Nhưng toàn bộ đèn pha của căn cứ đều đã được bật sáng chiếu về hướng sân bay.

Chạy về phía sở chỉ huy căn cứ lúc này Đỗ Đức Đồng nhìn thấy được tình huống ở sân bay.

Nơi đó có những bóng người đang đang di chuyển với tốc độ rất nhanh cố gắng băng qua đường băng để tiếp cận các công trình của căn cứ.

Ngược lại từ phía lực lượng đóng giữ căn cứ bọn hắn đang cố gắng ngăn đối phương vượt qua đường băng.

Đỗ Đức Đồng có thể nhìn thấy được đạn dẫn đường đang không ngừng bắn về phía đối diện của sân bay cố gắng ngăn cản đối phương vượt qua. Nhìn thấy những bóng người đang di chuyển trên sân bay kia trái tim Đỗ Đức Đồng trầm xuống.

“Nhanh! Mau tới kho h·ạt n·hân. Các ngươi phải bảo vệ nơi đó bằng cả tính mạng, nếu không thể ngăn được cũng không được phép để đồ vật rơi vào tay đối phương hiểu chưa.”

Kéo lấy đội trưởng của quân cận vệ bên cạnh, Đỗ Đức Đồng nghiến răng ra lệnh, trong ánh mắt của hắn là một sự quyết tuyệt.

Nhìn thấy ánh mắt này đội trưởng cũng trả lời bằng một ánh mắt quyết tuyệt, hắn gật đầu gọi lại những người lính cận vệ không cầm v·ũ k·hí đang chạy theo mình nói.

“Đi theo ta.”

Lực lượng đang trực gác ở căn cứ chỉ là một đại đội, hỏa lực của bọn hắn quá mỏng không thể ngăn cản đối phương đang nỗ lực vượt qua sân bay, cho dù đang không ngừng có tiếp viện hỗ trợ.



Thật đáng tiếc nếu kẻ địch là người thường cho dù có cả một tiểu đoàn cũng chưa chắc có thể vượt qua được sân bay.

Phải biết sân bay rộng tới hơn năm mươi mét, toàn bộ diện tích sân bay là một khu vực bằng phẳng không có bất kỳ thứ gì che chắn, chỉ cần giữ vững vị trí phòng thủ bên kia sân bay bắn bất kỳ kẻ nào muốn vượt qua liền sẽ phải ăn phải vô số phát đạn đến từ bốn phương tám hướng.

Nhưng đối phương là siêu phàm giả, hơn nữa còn là cao cấp siêu phàm giả bọn hắn hoàn toàn có năng lực chống lấy hỏa lực dày đặc, bọn hắn đang cùng lúc vượt qua sân bay nhằm chia nhỏ hỏa lực của lực lượng phòng thủ.

Thi thoảng bọn hắn còn đáp trả bằng ma pháp nhưng ưu tiên chủ yếu của bọn hắn vẫn là vượt qua sân bay.

Chẳng mấy chốc những kẻ t·ấn c·ông đã vượt qua sân bay áp sát lực lượng phòng thủ.

Lúc này Đỗ Đức Đồng đã lấy được v·ũ k·hí, hắn quay sang dặn dò tham mưu của mình.

“Nhanh đi phát điện báo.”

Nói rồi hắn mang theo v·ũ k·hí cùng những người còn lại chạy ra khỏi kho v·ũ k·hí, tình huống hiện tại một tiểu đoàn trưởng như hắn ở phía sau chỉ huy đã không còn mấy tác dụng, nơi cần hắn hiện tại là ở trên chiến trường trực tiếp tham gia trận chiến mới đúng.

Giao chiến đang diễn ra rất quyết liệt thì quân cận vệ cũng đi tới kho h·ạt n·hân, nơi này đang có người canh giữ thấy có người tiến tới bọn hắn lập tức dơ súng lên.

“Đừng bắn là chúng ta.”

Đại đội trưởng lớn tiếng nói, nhưng lính canh vẫn không hạ súng xuống.

Hai người đi tới không để đám người tiếp cận kho h·ạt n·hân.

“Thật có lỗi đội trưởng chứng minh quân sự của các ngươi.”

Một người lên tiếng nói.

Đội trưởng cũng hiểu tình huống hiện tại, đây là quy tắc an ninh được lập ra trong tình huống hiện tại. Hắn lập tức lấy ra chứng minh sĩ quan giao cho người lính, những người khác cũng lần lượt lấy ra.

Có bốn người không mang theo chứng minh quân sự trên người vì thế cho dù là đồng đội bọn hắn cũng không được phép tiếp cận kho h·ạt n·hân được giao cho vị trí phòng thủ vòng ngoài.

“Kỹ sư đâu mau đi gọi hắn tới.”

Đứng trước kho h·ạt n·hân đội trưởng đột nhiên nhớ ra nếu không còn cách nào khác hắn cần tới sự hỗ trợ của kỹ sư.