Chương 585: Mục tiêu.
Một tuần sau bài báo về tội ác của giới quý tộc bắt đầu được phát hành, nội dung của bài báo này chủ yếu tập trung vào các loại tội ác của giới quý tộc trong vòng năm mươi năm. Thi thoảng còn ẩn ý gợi lên lý do tổ tiên hàng trăm năm của giới quý tộc.
Còn nói rằng tổ tiên của quý tộc trước kia cũng chỉ là bình dân do lập công mới trở thành quý tộc, không có cái gì gọi là cao quý hơn ở đây cả.
Trong lúc này Long cũng lên tàu bắt đầu hành trình về phía nam của mình.
Lần này toàn bộ khoang tàu đã được bọc thép, tổng cộng mười bốn khoang tàu trong đó có bốn khoang tàu được trang bị pháo 122mm hơn nữa còn là ụ pháo có thể quay 180 độ. Pháo có thể nâng lên độ cao 60 độ hạ nòng -9 độ có thể sử dụng phòng không cũng có thể trở thành hỏa lực bắn thẳng.
Với hỏa lực của khẩu pháo này được trang bị đạn xuyên giáp thì một phát cũng có thể xử lý ma pháp phòng thủ hiệp đồng, chính là loại ma pháp phòng thủ mà các siêu phàm giả có thể phối hợp thi triển. Chỉ có điều dùng ra ma pháp này khả năng cơ động sẽ rất kém nếu không muốn nói bằng không.
Ngoại trừ điều đó trên mỗi khoang tàu đều được trang bị các loại súng máy phòng không 20mm, 40mm đều có cả chuyên dùng để đối phó với bộ binh.
Tàu cũng được trang bị bốn đầu máy đảm bảo rằng cho dù có chuyện gì xảy ra những kẻ t·ấn c·ông cũng không thể vô hiệu hóa khả năng di chuyển của tàu.
Hộ tống trên không của tàu là một phi đoàn không pháp sư với ba sáu thành viên, đoàn tàu cũng đã bỏ đi tàu điều tra phía trước việc này bây giờ đã giao cho không pháp sư xử lý, tốc độ cùng sự cơ động của bọn hắn hoàn toàn có thể vượt xa một đoàn tàu bình thường.
Đây chính là phương tiện di chuyển hiện tại của Long. Theo đánh giá con tàu này thậm chí có thể chống lại cả một lữ đoàn ma pháp t·ấn c·ông, mà lữ đoàn này còn là lực lượng tinh nhuệ không có học đồ bên trong đó.
Theo biên chế hiện tại một lữ đoàn ma pháp của Nam Tinh là bảy trăm quân, mà lực lượng này chủ yếu là học đồ.
Trong lúc đó Long vẫn ở trên tàu tiếp tục công việc của mình.
“Bệ hạ! Chúng ta nên bãi bỏ lệnh động viên toàn quốc.”
Phó bộ trưởng bộ công nghiệp, người đồng hành cùng Long lúc này ở trong phòng họp báo cáo.
“Chúng ta đã thực hiện lệnh động viên toàn quốc hơn một năm rồi. Nhưng cho tới bây giờ chúng ta cũng không có quá nhiều áp lực. Chỉ cần hệ thống công nghiệp quốc phòng bình thường cũng đủ để đáp ứng nhu cầu c·hiến t·ranh hiện tại rồi thưa bệ hạ.”
Phó bộ trưởng công nghiệp tiếp tục giải thích.
Trước đó khi hơn mọt nửa thế giới loài người tuyên chiến với Nam Tinh, quốc gia đã tiến hành động viên khởi động cỗ máy c·hiến t·ranh, một nửa nhà máy trong nước đều bị chuyển đổi thành nhà máy sản xuất v·ũ k·hí cùng với đó là các thiết bị quân sự, thiết bị phụ trợ.
Chỉ vì lo sợ bị một nửa thế giới loài người t·ấn c·ông.
Nhưng cho tới bây giờ một nửa thế giới loài người ở đâu không thấy chỉ thấy các loại hoàng hóa v·ũ k·hí đang dần lấp đầy các kho dự trữ.
Phải biết kho dự trữ hiện tại đã và đang mở rộng gấp bốn lần so với lúc trước, theo dự đoán Nam Tinh sẽ không thể lấp đầy những kho dự trữ này trong thời gian ngắn bởi vì c·hiến t·ranh sẽ tiêu hao một lượng vật tư không lồ.
Nhưng bây giờ hai phần ba kho dự trữ đã được lấp đầy, điều này cho thấy tiêu hao vật tư ở tiền tuyến không kinh khủng như đã dự đoán, áp lực của c·hiến t·ranh cũng không nhiều.
Có lẽ tiêu hao lớn hiện tại chỉ là việc trang bị cho các quân đoàn sắp thành lập mà thôi.
Nhưng phía bộ công nghiệp cho rằng chỉ riêng hệ thống công nghiệp quốc phòng cũng đã đủ khả năng hoàn thành việc này trong bốn tới năm năm tới, không cần thiết phải điều động cả nền công nghiệp quốc gia cho việc này.
Đối với các quan chức trong các bộ dân sự bọn hắn cho rằng sử dụng nền công nghiệp hiện tại cho sản xuất quân sự là quá lãng phí, hệ thống công nghiệp hiện nay nên trở lại sản xuất dân sự để phục vụ phát triển kinh tế quốc gia.
Mặc dù hiện tại phần lớn các quốc gia đều đã tuyên chiến với Nam Tinh khiến hàng hóa nhập khẩu của Nam Tinh bị phong tỏa, nhưng không nhịn được nhập lậu nha.
Hơn nữa cũng chỉ là hàng hóa nhập khẩu từ Nam Tinh thôi, hàng hóa từ bên thứ ba vẫn có thể tiến vào những quốc gia này.
Ví dụ như đảo Nam Dương, hay thậm chí là tinh linh tộc chỉ cần biến những hàng hóa này thành hàng của bên thứ ba liền được, hiện tại Nam Tinh cũng đang lợi dụng bên thứ ba để nhập khẩu các loại nguyên liệu từ các quốc gia nhân loại. Mặc dù giá cả sẽ hơi đắt nhưng không phải là vấn đề.
Vì thế mặc dù các bên c·hiến t·ranh nhưng hàng hóa của Nam Tinh vẫn phổ biến khắp nơi trong lãnh thổ nhân loại chỉ là nó đắt hơn một chút, thị trường cũng bị thu hẹp đi một chút mà thôi.
“Nếu có thể đưa các nhà máy này trở lại sản xuất bình thường dự đoán ngân sách quốc gia có thể tăng gấp ba trong năm.”
Phó bộ trưởng tài chính bên cạnh cũng lên tiếng dùng những con số mê người để thuyết phục Long.
Nếu thực sự mọi chuyện diễn ra bề ngoài như vậy có lẽ Long đã động lòng, nhưng hắn biết bây giờ không thể nào dừng động viên được, thậm chí có thể sẽ phải tiến hành động viên tiếp bởi vì hiện tại hai siêu cường kia còn đang bàn bạc làm sao chia cắt Nam Tinh đây.
Mặc dù các hoạt động của tình báo đang cố gắng kéo dài thời gian, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi bởi vì cả hai quốc gia đều đã thống nhất về việc sẽ t·ấn c·ông Nam Tinh rồi, chỉ là hai bên vẫn chưa thống nhất về phân chia lợi ích nên mới có thể kéo tới bây giờ.
Hiện tại Nam Tinh cần làm là tranh thủ thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến này, một cuộc chiến tổng lực trong thời gian dài chứ không phải là đi kiếm tiền.
“Tình trạng nguyên liệu thô của chúng ta thế nào, có đủ để sản xuất?”
Long hỏi.
“Rất tốt thưa bệ hạ! Chúng ta hoàn toàn có thể tăng sản lượng. Hiện tại Nam Dương cùng Phú Xuân đang cung cấp một phần tư hàng hoá nhập khẩu của chúng ta, nguyên liệu thô của hai quốc gia này chiếm một phần năm nhu cầu trong nước phục vụ cho nền công nghiệp.”
Phó bộ trưởng công nghiệp trả lời.
“Có thể gia tăng sản lượng được không?”
Phó bộ trưởng công nghiệp nghe vậy nhìn ra thư ký sau lưng, thư ký thấy vậy liền ghé sát vào tai hắn nói.
“Chúng ta có thể tăng gấp rưỡi sản lượng với nguồn cung cấp hiện tại thưa bệ hạ. Nhưng thần cho rằng chúng ta không cần tăng sản lượng như vậy, c·hiến t·ranh hiện tại có độ chấn động rất nhỏ công nghiệp quốc phòng đã đủ. Nên để các nhà máy dân sự trở lại hoạt động kinh doanh bình thường của họ, một số xí nghiệp cùng tập đoàn đã có bất mãn về việc này.”
Phó bộ trưởng khuyên, hắn còn dẫn ra việc các thương nhân và chủ nhà máy đã bất mãn vì chuyện này.
Cũng phải thôi trưng dụng nhà máy của bọn hắn để sản xuất v·ũ k·hí cho c·hiến t·ranh, nhưng quy mô c·hiến t·ranh hiện tại thực sự không cần thiết phải dùng tới nhà máy của bọn hắn việc bọn hắn bất mãn là điều dễ hiểu.
“Không! Tiếp tục để bọn hắn sản xuất theo đơn đặt hàng, chúng ta sẽ không dừng kế hoạch sản xuất lại. Nếu bọn hắn bất mãn liền để bọn hắn bất mãn. Còn nữa việc chuyển giao công nghệ tới đâu rồi?”
Long không chút do dự bác bỏ yêu cầu của phó bộ trưởng, rồi hắn hỏi sang chuyện khác. Bây giờ hắn cũng không thể giải thích tại sao không thể chuyển đổi về sản xuất dân sự, có lẽ chờ một thời gian những người ở đây sẽ hiểu.
Thấy không thuyết phục được Long phó bổ trưởng đành chuyển sang trả lời câu hỏi của hắn.
“Quá trình chuyển giao công nghệ vẫn đang được tiến hành. Với tốc độ hiện tại trong vòng ba năm nữa Nam Dương có thể đáp ứng được ba mươi phần trăm nhu cầu của chúng ta.”
Chuyển giao công nghệ này chủ yếu tập trung vào các loại công nghệ tinh luyện nguyên liệu thô cùng với đó là một số loại hàng hóa, linh kiện có nhu cầu lớn.
Nam Tinh muốn phân bố lại nguồn lực sản xuất của mình, tiết kiệm các nguồn lực không cần thiết để tập trung vào các loại hàng hóa có giá trị cao hơn.
“Không không! Ba năm quá chậm, ta muốn các ngươi tăng nhanh tốc độ này, trong một năm phải hoàn thành.”
Long trực tiếp chém mất hai phần ba nửa.
Ngay lập tức khuôn mặt của phó bộ trưởng nông nghiệp như cá c·hết, những người khác trong phòng nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.
“Bệ hạ! Một năm quá nhanh, sợ là không kịp!”
“Ta không quan tâm các ngươi làm cách nào. Tóm lại các ngươi có một năm, cứ nói với cấp trên của các ngươi như vậy.”
Long không cho hắn cơ hội mặc cả. Rồi hắn chuyển sang phó bộ trưởng nông nghiệp.
“Còn ngươi nữa. Trong hai năm tới ta muốn hai mươi phần trăm lương thực của nước ta được nhập từ Nam Dương cùng Phú Xuân. Ta muốn sản lượng lương thực của hai quốc gia này tăng ít nhất hai mươi phần trăm trong ba năm tới.”
Nghe vậy phó bộ trưởng nông nghiệp cũng cảm giác được nổi khổ của người đồng cấp.
Nông nghiệp khác với công nghiệp muốn tăng sản lượng nông nghiệp trong thời gian ngắn không dễ dàng, dù sao mỗi năm cũng có hai mùa vụ không giống như các nhà máy có thể vừa sản xuất vừa mở rộng.
“Cái này! Bệ hạ chuyện này khá khó.”
Phó bộ trưởng nông nghiệp nói.
“Nếu dễ thì ta đã không cần tới các ngươi. Đây không phải việc bất khả thi nên cố mà làm.”
Long không cho bọn họ có cơ hội thương lượng.