Chương 583: Kế hoạch tăng cường quân bị (2).
“Có lẽ chúng ta có thể đơn độc điều ra khoảng một sư đoàn của quân đoàn sáu hoặc quân đoàn bảy. Ta cho rằng biên giới phía nam chỉ cần ba sư đoàn liền đủ.”
Trịnh Tiến quân đoàn trưởng quân đoàn bảy lên tiếng, là quân đoàn trưởng của quân đoàn mới thành lập việc hắn đề nghị như vậy khiến các tướng lĩnh trong phòng đều giật mình nhìn hắn.
Phải biết đối với các quân đoàn mới thành lập các tướng lĩnh có nhu cầu lập công rất cao, một khi chia quân đoàn ra làm hai khả năng tác chiến sẽ cực kỳ suy yếu. Hơn nữa một khi làm như vậy quân đoàn sẽ mất khả năng tự chủ và phải hành động theo sự chỉ huy của quân đoàn còn lại.
Mặc dù theo lý thuyết khi hai quân đoàn hiệp đồng chiến đấu như vậy cả hai sẽ được hợp lại thành quân khu tác chiến và chỉ huy quân khu sẽ do bộ tư lệnh chỉ định. Nhưng nếu quân đoàn dưới trướng bọn hắn không có đầy đủ biên chế thì tiếng nói của hắn cũng sẽ suy yếu hơn.
“Làm sao lại nhìn ta như vậy?”
Thấy mọi người đều nhìn mình Trịnh Tiến có chút chột dạ hỏi. Giống như hắn không biết những lời của mình vừa rồi có thể khiến hắn đánh mất rất nhiều quyền tự chủ và chiến công trong tương lai vậy.
“Kỳ thực nếu điều hai sư đoàn của quân đoàn một và bốn tới hỗ trợ là lựa chọn tốt hơn. Dù sao bọn họ cũng đang chỉnh đốn lại có thể phân ra điều bọn hắn tham chiến.”
Lúc này Trịnh Phàm quân đoàn trưởng quân đoàn năm lên tiếng.
“Ta nghĩ có lẽ bọn hắn nên được nghỉ ngơi. Dù sao các binh lính đã chiến đấu được hơn một năm rồi.”
“Một năm đã là gì? Chút thời gian này không lẽ bọn hắn không chịu được, ngài quên mất cái cuộc chiến đã diễn ra hơn năm năm kia sao?”
Đức Bình ở một bên nói.
“Chúng ta có thể để các sư đoàn của hai quân đoàn này lần lượt thay nhau. Có lẽ khoảng vài tháng cho tới khi quân đoàn tám hoàn thành tất cả biên chế và trang bị. Tới lúc đó chúng ta có thể cử quân đoàn tám tới hỗ trợ.”
An Dật Phú nói.
“Rất thích hợp! Chúng ta có thể kéo dài kế hoạch chỉnh đốn của hai quân đoàn. Dù sao kéo dài một chút thời gian cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới chiến lược của chúng ta. Mọi người thấy thế nào?”
Ngọc Kim Sơn hỏi.
“Ta thấy ý kiến này rất thích hợp.”
Sau một lúc toàn bộ bộ tham mưu đều đồng ý với ý kiến vừa rồi.
“Tốt như vậy chúng ta sẽ điều hai sư đoàn của quân đoàn một và bốn tới hỗ trợ quân đoàn hai.”
Long ở một bên không nói lời nào cho tới khi cuộc thảo luận của các tướng lĩnh kết thúc hắn mới đưa ra quyết định cuối cùng.
“Như vậy các ngươi nghĩ thế nào về ý kiến của Hoàng Thông về việc tăng thêm biên chế cho các quân đoàn?”
Long chuyển sang chủ đề khác.
Ngoại trừ yêu cầu thêm chi viện, Hoàng Thông còn đưa ra đề nghị tăng biên chế của mỗi quân đoàn lên ba sư đoàn cùng các đơn vị trực thuộc khác. Con số này có thể khiến quân số của một quân đoàn tăng lên gấp đôi.
Trước kia tổ chức của quân đoàn chủ yếu phân chia tập trung vào các sư đoàn, các lực lượng hỗ trợ cũng lấy từ các sư đoàn ra mà không thể điều động trực tiếp việc này gây ra rất nhiều vấn đề về chỉ huy cho quân đoàn.
Vì thế Hoàng Thông…không không chỉ Hoàng Thông mà hai quân đoàn trưởng khác cũng yêu cầu tăng cường thêm lực lượng hỗ trợ độc lập trực tiếp dưới mệnh lệnh quân đoàn mà không cần phải thông qua các cấp dưới hơn. Chỉ có điều hai vị khác chỉ đề nghị tăng cường thêm các lực lượng độc lập hỗ trợ chứ không yêu cầu tăng thêm biên chế một sư đoàn như Hoàng Thông.
Kỳ thực biên chế mà các tướng lĩnh đề nghị mới là biên chế của các quân đoàn hiện đại, biên chế hiện tại của các quân đoàn Nam Tinh hoàn toàn không phù hợp với tổ chức q·uân đ·ội hiện đại.
Nhưng lúc đó quy mô của các lực lượng hỗ trợ như pháo binh, chống tăng hay cối vẫn còn nhỏ hơn nữa quy mô c·hiến t·ranh cũng không lớn nên Long đành duy trì hệ thống quân đôi như vậy.
Còn bây giờ khi quy mô c·hiến t·ranh đã ngày càng lớn yêu cầu tác chiến trở nên phức tạp hơn hệ thống tổ chức hiện tại của quân đoàn đã không còn khả năng theo kịp nữa. Có lẽ đúng là thời điểm thực sự cần thay đổi.
“Bệ hạ nếu tăng quy mô các quân đoàn lên bốn mươi nghìn quân thì quy mô q·uân đ·ội của chúng ta sẽ tăng lên tới hơn tám trăm nghìn. Quy mô này thực sự quá kinh khủng, nó sẽ gây ra áp lực rất lớn cho hậu cần của chúng ta. Năm trăm nghìn là con số phù hợp nhất.”
Thạch Kính Minh nói, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn như cá c·hết
“Năm trăm nghìn quân. Từ bao giờ chúng ta có thể tổ chức được nhiều q·uân đ·ội như vậy?”
Phùng Cương giật mình nói.
Phải biết trước đây Nam Tinh có thể tổ chức được ba trăm nghìn quy mô q·uân đ·ội đã là rất miễn cưỡng rồi, bây giờ Thạch Kinh Minh lại nói hắn có thể tổ chức năm trăm nghìn quân. Người đâu ra, còn chưa kể lương thực hậu cần để nuôi số quân khổng lồ này nữa.
“Vấn đề không phải quân số mà là hậu cần, chúng ta chỉ có thể duy trì hậu cần cho năm trăm nghìn quân, trong hai năm tới. Không thể hơn được nữa.”
Thạch Kính Minh nghiêm túc trả lời.
“Nếu như vậy liền giảm xuống, từ bỏ tăng biên chế sư đoàn chỉ tập trung vào các lực lượng cơ động hỗ trợ, giảm số lượng các quân đoàn xuống còn mười…không mười lăm quân đoàn hẳn là được. Như vậy kế hoạch chỉ vượt dự tính năm mươi nghìn, ngươi có xử lý được không?”
Ngọc Kim Sơn lên tiếng đề nghị.
“Chỉ cần dưới năm trăm nghìn quân liền có thể. Nhưng ta cho rằng chuyện này sẽ cần bàn bạc thêm với phía dân sự.”
Thạch Kính Minh trả lời.
“Không phải trước đó đã thống nhất rồi sao? Chỉ tăng thêm năm mươi nghìn người thôi mà.”
“Tăng thêm năm mươi nghìn người nghĩa là mất đi từng ấy sức lao động. Ngươi cho rằng sức lao động là cải trắng ư? Năm mươi nghìn người này có thể khiến rất nhiều kế hoạch bị đảo lộn.”
Căn phòng trở nên im lặng sau những lời này, không có cách nào trả lời ý kiến của Thạch Kính Minh cả.
“Nếu vậy thì hôm nay tạm dừng ở đây đã. Chờ một thời gian sẽ sắp xếp cuộc họp với phía dân sự.”
Long nói rồi hắn rời khỏi phòng họp.
Nhưng Long không trở về cung điện ngay mà vào phòng làm việc của tổng tham mưu. Theo sau hắn là Thạch Kính Minh cùng các quân đoàn trưởng và các tham mưu.
Chuyện bọn hắn bàn bạc sắp tới không tiện nói khi đông người, chỉ đành dùng tạm phòng làm việc của Ngọc Kim Sơn.
“Bộ trưởng ngài nói chính xác cho ta chúng ta có thể xây dựng q·uân đ·ội có quy mô bao nhiêu?”
Ngọc Kim Sơn vừa vào phòng đã lập tức hỏi Thạch Kính Minh đang đi phía trước.
Các quân đoàn trưởng đều lập tức lắng tai lên nghe.
Dù sao chuyện này liên quan trực tiếp tới việc họ có thể chỉ huy bao nhiêu quân.
Thạch Kính Minh nghe câu hỏi trầm ngâm một lúc mới trả lời.
“Có lẽ khoảng trên dưới bảy trăm nghìn quân gì đấy!”
“Vậy tại sao ngươi không nói chính xác?”
Trịnh Phàm ở một bên nghe vậy bất mãn hỏi.
“Ngươi tin hay không nếu ngươi nói ra con số này ngay chiều nay đám người kia sẽ ném ngươi xuống sông!”
Thạch Kính Minh khiêu khích nói.
“Hơn nữa hậu cần để duy trì cho số lượng quân này quá lớn. Ta sợ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nếu các nhà máy ở hậu phương xảy ra chuyện có thể sẽ sụp đổ.”
Ngọc Kim Sơn giải thích.
“Làm sao ngươi biết?”
Thạch Kính Minh ở một bên có chút bất ngờ hỏi.
“Ta quản lý hậu cần q·uân đ·ội đấy. Mặc dù các nhà máy không do ta quản nhưng lượng vật cung cấp cho q·uân đ·ội hàng năm đều trên bàn của ta. Ngươi nói xem ta có biết hay không.”
Mặc dù tất cả vật tư sản xuất ra không phải đưa vào hậu cần nhưng dựa trên một số dữ liệu Ngọc Kim Sơn phần nào có thể phán đoán được quy mô sản xuất của các xí nghiệp q·uân đ·ội hiện nay cộng thêm các kế hoạch xây dựng nhà máy trong hai năm tới thì hắn cũng dự đoán được số lượng mà hậu cần vật tư hiện nay có thể cung cấp.
“Được rồi! Mọi người ngồi xuống đi.”
Long ra hiệu, rồi hắn nhìn Cồ Lâm Biên hỏi.
“Tình huống đàm phán thế nào. Phía hoàng đế không liên lạc gì với chúng ta sao.”
“Không có thưa bệ hạ! Các mâu thuẫn trong nội bộ Đế quốc ngày càng tăng nhưng hoàng đế vẫn kiểm soát được. Dù sao hoàng gia đã áp chế các quý tộc rất lâu rồi.”
Cồ Lâm Biên nói.
“Thần đề nghị chúng ta nên phóng đại mối đe dọa khi hoàng gia hoàn toàn kiểm soát. Như vậy sẽ càng kích thích quý tộc Đế quốc chống lại hoàng gia!”
“Ý ngươi là gì?”
Long hỏi.
“Chuyện này nên là việc của các ngươi mới đúng.”
Thạch Kính Minh nói.
“Chúng ta đã làm hết sức. Bây giờ thần cho rằng bây giờ cần bệ hạ phối hợp.”
Long nghe vậy nhướng lông mày hỏi.
“Cần ta làm gì? Nói đi.”