Chương 580:
“Khốn kiếp! Quân đoàn ma pháp đâu mau xua tan sương mù.”
Trung đoàn trưởng mặc dù đang b·ị t·hương nhưng hắn vẫn cố gắng hét lớn vào vô tuyến điện hòng ra lệnh cho quân đoàn ma pháp.
Trên tay hắn đạn của khẩu súng lục vừa ra khỏi nòng găm vào cơ thể kẻ địch phía trước.
Trong sương mù lớn như thế này lại trong một tình huống hỗn loạn hắn cho dù hét lên sợ rằng cũng không ai chú ý vì thế lựa chọn tốt nhất là dùng vô tuyến.
Mặc dù việc này có thể xem là vượt quyền bởi vì hiện tại chỉ huy là lữ đoàn trưởng không phải hắn.
Đoàng đoàng!
“Không kiếp ai đó nhanh xua tan đám sương mù này đi “
Trung đoàn trưởng vừa nổ súng vừa giận giữ hét lớn.
Bên cạnh hắn lực lượng hộ vệ vẫn đang cố ngăn kẻ thù lại gần.
Kích!
Đột nhiên trung đoàn trưởng nghe được một tiếng giống như kim loại v·a c·hạm. Nhìn về hướng âm thanh vang lên trung đoàn trưởng thấy được một quả lựu đạn nằm ngay trên mặt đất
“Lựu đạn!”
Hét lên một tiếng trung đoàn trưởng ngã nhào xuống đất nhưng ở trong cái hố đất này nó lại trở thành một điểm lý tưởng để hứng lựu đạn.
Vụ nổ xuất hiện và trong hố đất không còn bất kỳ động tĩnh nào. Những người lính trên chiến trường giống như không nhận ra rằng chỉ huy của mình đang gặp nguy hiểm.
Hoặc chính xác hơn bọn hắn đã không còn thời gian để lo tới chuyện đó nữa. Toàn bộ chiến trường lúc này đã lâm vào hỗn chiến thậm chí không thể phân biệt bạn thù nếu hai bên cách nhau chỉ hơn mười mét toàn bộ tầm nhìn bị che đậy bởi sương mù dày đặc.
Trên bầu trời lúc này một phi đội không pháp sư bay qua. Bởi vì là không quân nên các không pháp sư không đóng quân trong căn cứ lữ đoàn mà có một nơi đóng quân riêng nằm sâu trong hậu phương.
Dù vậy bọn hắn vẫn tới trước so với quân tiếp viện được điều từ căn cứ lữ đoàn tới.
Nhìn mặt đất tràn ngập sương mù phi đội trưởng cũng không biết phải làm sao.
Hắn nhìn thấy được bên trong sương mù có những bóng đen mờ ảo đang di chuyển, cũng nghe được tiếng la hét, tiếng súng vang vọng bên trong và cũng cảm nhận được ma pháp đang được thi triển.
Nhưng hắn không thể phân biệt ra tất cả những thứ này cái gì là do quân bạn phát ra, cái gì là do kẻ địch tạo ra.
“Đây là đại bàng 6! Chúng tôi đã tới nơi, nhưng ở đây toàn là sương mù không thể phân biệt địch ta.”
Phi đội trưởng lập tức bào cáo lại cho bộ chỉ huy lữ đoàn.
“Các cậu có thể xua tan sương mù không?”
m thanh lữ đoàn trưởng truyền ra từ trong tai nghe.
Quan sát một vòng chiến trường phi đội trưởng nói.
“Quá lớn! Chúng tôi không đủ sức.”
“Trong một khu vực cũng được, chỉ cần lấy lại tầm nhìn hẳn với ưu thế hảo lực chúng ta có thể chiếm ưu thế cục bộ.”
Nghe vậy phi đội trưởng hơi suy nghĩ một chút liền trả lời.
“Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Kết thúc liên lạc phi đội trưởng mang theo phi đội của mình tình kiếm một vị trí hắn cho là thích hợp.
Lựa chọn một vị trí khá im ắng không có quá nhiều dấu hiệu chiến đấu sáu người cố định thiên không ma cụ ở một vị trí, bắt đầu thi triển ma pháp.
Mất một khoảng thời gian lớp sương mù trong khu bị xua tan, hình ảnh dưới mặt đất hiện ra khiến các không pháp sư giật mình.
Hoá ra bên dưới im ắng không phải vì không có kẻ địch mà cuộc chiến ở đây đã kết thúc, xác của những người lính Nam Tinh nằm la liệt trên mặt đất xen lẫn với xác của quân Gray.
Đây là lý do khiến toàn bộ khu vực trở nên yên ắng trong một chiến trường hỗn loạn, thi thoảng có một vài kẻ chạy ra từ trong lớp sương mù xuất hiện ở đây là kẻ địch liền bị không pháp sư từ trên cao xử lý, là quân mình liền tụ tập lại xung quanh thiết lập phòng ngự dưới sự yểm trợ của các không pháp sư.
Nhưng sương mù không bị xua tan hoàn toàn, chúng vẫn tiếp tục lan tràn tới khu vực.
Đối với loại ma pháp này chỉ khi xua tan toàn bộ sương mù mới có thể dừng lại nếu không chỉ xua tan một bộ phận khu vực sương mù sẽ không ngừng lấp vào chỗ trống.
Nhưng ở đây lại không có đủ người để xua tan sương mù bọn hắn chỉ có thể tạm thời bảo vệ khu vực xung quanh không để sương mù xâm chiếm.
“Chúng ta cần thêm người, nếu để sương mù tiếp tục lan tràn chúng ta sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể hoàn toàn loại bỏ ma pháp này.”
Phi đội trưởng nói vào tai nghe thông báo cho lữ đoàn trưởng.
“Cần bao nhiêu người?”
“Ít nhất phải một đại đội.”
Một đại đôi ở đây không phải là đại đội bình thường mà là một đại đội ma pháp, theo biên chế hiện tại hai đại đội ma pháp có năm mươi siêu phàm giả học đồ.
Với một trung đoàn thông thường sẽ được bố trí một đại đội siêu phàm giả. Như đã nêu một trung đoàn chỉ được bố trí một đại đội ma pháp hơn nữa còn trong tình huống này muốn tập hợp đủ người để xử lý thật sự rất khó.
Huống chi hiện tại bọn hắn còn không xác định được chính xác tình huống của trung đoàn bên dưới.
“Chúng ta còn bao nhiêu quân dự bị?”
Lữ đoàn trưởng quay sang hỏi tham mưu.
“Vẫn còn một đại đội dự bị. Nhưng nếu điều họ đi căn cứ sẽ không còn lực lượng siêu phàm giả đóng quân nữa.”
Tham mưu lập tức trả lời, hắn cũng cảnh báo lữ đoàn trưởng việc hiện tại căn cứ chỉ còn lại lực lượng siêu phàm giả này đóng quân.
“Không sao! Điều bọn hắn đi. Mất khoảng bao lâu bọn hắn có thể tới nơi?”
Lữ đoàn trưởng không quan trọng nói. Hắn tin tưởng cho dù không có siêu phàm giả đóng quân tiểu đoàn đóng giữ tại căn cứ vẫn đủ khả năng để chống lại bất kỳ cuộc t·ấn c·ông nào.
Huống chi vị trí hiện tại của căn cứ tin tưởng cũng không có bất kỳ kẻ nào có gan t·ấn c·ông.
“Khoảng hơn một giờ thưa ngài, đó là trong trường hợp không gặp phải ngăn cản. Nhưng…”
Tham mưu trưởng do dự.
“Nhưng gì?...”
Thấy tham mưu trưởng do dự lữ đoàn trưởng hỏi.
“Nếu là một giờ nữa sợ rằng ma pháp kia sẽ nằm ngoài khả năng xử lý của một đại đội ma pháp. Ngài cũng biết ma pháp này kéo càng lâu càng khó xử lý.”
Tham mưu trưởng mặc dù không phải siêu phàm giả nhưng có kiến thức rất sâu rộng về ma pháp hắn hoàn toàn có thể dự đoán được một giờ sau chuyện gì sẽ xảy ra.
“Có cách nào khác không?”
Lữ đoàn trưởng hỏi.
“Nếu những người ở hiện trường có thể phong tỏa được sự lan rộng của ma pháp thì còn có thể, nhưng trong tình huống như hiện tại có thể làm được sao?”
Tham Mưu trưởng đặt một dấu hỏi lớn về khả năng này.
Nhìn bản đồ một lượt lữ đoàn trưởng nói.
“Có lẽ chúng ta nên yêu cầu chi viện từ sư đoàn. Dù sao bọn hắn cũng trực thuộc sư đoàn mà?”
Trung đoàn 204 vốn trực thuộc quyền chỉ huy của sư đoàn 202 nhưng bởi vì thực hiện nhiệm vụ trong khu vực này bọn hắn liền tạm thời dưới quyền chỉ huy của lữ đoàn thôi.
Lữ đoàn trưởng hít một hơi thật sâu nói với tham mưu thông tin bên cạnh.
“Nối máy cho ta với sư đoàn.”
…
Hạ máy xuống lữ đoàn trưởng nói.
“Cần khoảng hai giờ để chi viện từ sư đoàn tới kịp. Trong thời gian này chúng ta phải tự lo liệu.”
“Không pháp sư đâu? Không sử dụng họ được sao?”
“Phía không pháp sự hiện tại chỉ còn bốn phi đội trực chiến. nếu muốn chi viện phải chờ ít nhất hai giờ nữa mới có. Hơn nữa cũng chỉ có thể điều ba phi đội tới.”
“Tiểu đoàn 216 tới đâu rồi?”
Nói rồi lữ đoàn trưởng hỏi tiểu đoàn được phái đi chi viện.
“Đã tham chiến thưa ngài. Nhưng sương mù quá lớn bọn hắn không dám tiến vào, chỉ có thể đóng giữ bên ngoài.”
Tham mưu trưởng trả lời.
“Khốn kiếp thật!”
Lữ đoàn trưởng chửi thề.
“Để đại đội 221 chi viện đi. Bọn hắn có lẽ không xử lý được ma pháp nhưng hẳn là có thể giới hạn quy mô ma pháp.”
Lữ đoàn trưởng ra lệnh. Hắn không còn cách nào khác, pháo binh hiện tại đã không còn khả năng chi viện cũng chỉ còn cách này kéo dài thời gian.
Hắn không thể để toàn bộ trung đoàn sụp đổ trong tay mình.