Chương 577: Tình huống nguy hiểm.
“Toạ độ xxx xong!”
“Nạp đạn! Xong.”
Bắn!
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp tiếng pháo vang lên trong căn cứ, trận địa pháo đã khai hoả nhằm chi viện cho trung đoàn 204 đang bị bao vây.
“Pháo tới.”
Trên chiến trường lúc này đã trở nên vô cùng hỗn loạn trung đoàn trưởng đã không còn cách nào khác ngoài việc hét lớn cảnh báo cho quân mình pháo đang tới.
Những người lính khác nghe vậy cũng hét lớn thông báo cho đồng đội của mình cận thận đạn pháo đang tới.
Boom boom boom!
Rất nhanh những v·ụ n·ổ đã liên tục nổi lên xung quanh khu vực.
“Khốn kiếp gần quá!”
Trung đoàn trưởng giật mình giận giữ hét lớn, vừa rồi quả đạn pháo chỉ nổ cách bọn hắn không tới năm mươi mét, nếu không phải nằm sát đất sợ rằng hắn đã b·ị t·hương.
Vội vã cầm lấy ống nghe, Lan Trường hét lớn.
“Dừng lại, dừng lại gần quá muốn g·iết bọn tao à?”
Nhìn những v·ụ n·ổ chỉ cách mình vài chục mét Lan Trường không khỏi nổi nóng, không biết có bao nhiêu người t·hương v·ong sau loạt đạn vừa rồi.
Sĩ quan thông tin nghe được tiếng hét của Lan Trường liền vội vã chuyển tin tức tới pháo binh.
“Dừng bắn! Mau dừng bắn.”
Rất nhanh toàn bộ trận địa pháo trở nên im bặt.
“Báo cáo toạ độ của các anh.”
Lữ đoàn trưởng lúc này không nhịn được trực tiếp chen ngang vào.
“Xin đợi một chút!”
Tiếng hét vội vã của trung đoàn trưởng vọng vào.
Nói rồi hắn nhìn sang lính trinh sát bên cạnh nói.
“Xong chưa nhanh lên.”
Trinh sát đang nhìn vào bản đồ tính toán toạ độ cho pháo nghe tiếng hét bên tai của trung đoàn trưởng vọng vào liền không nhịn được đáp lời.
“Nếu không muốn tôi đọc sai toạ độ thì ngậm mồm lại.”
Nói xong hắn lại tiếp tục vùi đầu vào bản đồ trên tay.
Trung đoàn trưởng ở một bên cứng họng, đúng là lời đe doạ này rất có ích, không cận thận đạn pháo liền đáp lên đầu mình, hắn không muốn c·hết kiểu đó.
“Thiếu tá! Bên phải có một hố trũng.”
Lúc này một người lính bò tới bên cạnh trung đoàn trưởng chỉ về phía tay phải.
Nhìn theo hướng chỉ tay của người lính trung đoàn trưởng thấy được có một lỗ trũng vừa đủ để tránh đạn, đã có không ít lính trốn vào bên trong.
Lỗ trũng cách vị trí của Lan Trường khoảng mười mét, một khảng cách ngắn so với bình thường. Nhưng trong tình huống này khoảng cánh đó phi thường dài, nó có thể là khoảng cách tử thần với hắn.
“Mệnh lệnh đâu? Thiếu tá mệnh lệnh tác chiến của anh.”
Lúc này từ trong máy vô tuyến tiếng hét của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trực thuộc vọng vào từ ống nghe.
Từ lúc bị phục kích đến giờ ngoại trừ việc kêu gọi pháo binh ra trung đoàn trưởng không hề có mệnh lệnh tá chiến nào, tất cả các tiểu đoàn đều đang tự phân tán chiến đấu không có sự liên kết với nhau.
Chờ lâu không có mệnh lệnh được đưa ra tiểu đoàn trưởng mất kiên nhẫn trực tiếp liên lạc với hắn.
Chỉ có điều trung đoàn trưởng hiện tại tự lo còn không xong lấy đâu ra hơi sức để đi chỉ huy chiến trường.
“Vị trí của các anh!”
Nhưng là trung đoàn trưởng hắn có trách nhiệm chỉ đạo tác chiến nếu hắn không muốn ra toà án binh sau chuyện này.
Bò tới một mô đất nhỏ gần đó xem như có thể che đi đầu của mình, nằm ngửa người lên lấy từ trong túi áo ra bản đồ hơi dơ lên cao quan sát.
Đây là cách duy nhất trung đoàn trưởng có thể sử dụng để quan sát bản đồ hắn không thể ẩn nấp gốc cây nào đó rồi ngồi lên được, đạn đang bắn từ bốn phương tám hướng một gốc cây không có khả năng che được mọi hướng.
Rít!
Vừa mới nở bản đồ ra, một viên đạn đã đục một lỗ vào tấm bản đổ.
Mẹ nó!
Trong lòng chửi thề trung đoàn trưởng tập trung kiểm tra vị trí được báo cáo trên chiến trường.
“Tiểu đoàn d213 lui lại tấn cồn vào cánh phải, ép chúng rời khỏi…”
Bụp!
Trung đoàn trưởng còn chưa ra lệnh xong từ trong mắt hắn ngón cái cùng ngón trỏ biến mất có vài giọt máu bắn lên mặt hắn.
“Ahhh!”
Hét lên đau đớn trung đoàn trưởng ôm lấy bàn tay không còn lành lặn của mình, tấm bản đồ trên tay cũng rơi xuống.
“Thiếu tá b·ị t·hương! Quân y, quân y đâu?”
Bên cạnh lính cần vụ thấy vậy vội vã gọi quân y.
Nhưng trong tình huống đạn bay trên đầu thế này quân ý muốn tới được cũng không phải dễ.
Lữ đoàn trưởng ở căn cứ thông qua máy vô tuyến cũng nghe ra được tình huống hiện tại của trung đoàn trưởng đang vô cùng không tốt.
“Chuyển tín hiệu tới các đại đội cùng tiểu đoàn!”
Không còn cách nào khác lữ đoàn trưởng ra lệnh.
Cầm lấy ống nghe lữ đoàn trưởng nói.
“Từ bây giờ tôi sẽ chỉ huy chiến trường. Tất cả sẽ chia theo nhóm cấp đại đội nghe theo chỉ huy của tôi. Tốt bây giờ các đại đội bắt đầu báo cáo vị trí cùng tình huống của mình.”
Hiện tại máy vô tuyến chỉ được trang bị cho cấp đại đội trở lên vì thế muốn chỉ huy tác chiến dưới cấp đại đội là không thể nào, hơn nữa đại đội đã là rất tốt rồi nếu xuống nữa sở chỉ huy hiện tại không kham nổi.
Năm phút sau một tiểu đoàn kỵ binh rời khỏi căn cứ cấp tốc chi viện cho trung đoàn.
….
“Đạn tới rồi!”
Bò tới bên cạnh tay súng máy Hoàng Minh gỡ xuống dây đạn treo trên người mình, băng đạn phụ đã được nạp đạn đầy đủ cho tay súng máy.
Rồi hắn gỡ xuống đống băng đạn phụ của AK treo trên người ném cho những đồng đội xung quanh.
Bộp bộp!
Những viên đạn rơi xuống ngay trước mắt bụi đất bắn lên khiến Hoàng Minh sợ hãi rụt đầu lại, mặt áp xuống đất.
“*** mẹ mày c·hết đi.”
Bên cạnh xạ thủ súng máy không ngừng chửi tục vừa bóp cò nhắm về phía những viên đạn xuất phát.
Nơi đó hắn mờ hồ thấy được những bóng dáng di chuyển qua các lùm cây.
Kích!
“Thay đạn.”
“Làm gì đó mau thay đạn.”
Xạ thủ súng máy hét lớn, nhưng không thấy Hoàng Minh xạ thủ hỗ trợ của mình phản hồi. Nhìn sang Hoàng Minh vẫn đang vùi đầu trong đất không dám ngẩng lên.
“Làm gì đó! Mau thay đạn.”
Đập vào đầu Hoàng Minh xạ thủ súng máy hét.
Bị đập vào đầu Hoàng Minh hơi ngước lên nhìn, ngay lúc này một viên đạn xuyên thủng đầu của xạ thủ súng máy, đầu hắn vô lực tựa lên báng súng không còn hơi thở.
Không có thời gian đau thương vì c·ái c·hết của đồng đội hắn vội vã đẩy cái xác sang một bên thay thế vị trí của xạ thủ.
Nạp đạn, bóp cò Hoàng Minh hoàn thành mọi động tác một cách chuẩn chỉ, khẩu súng PKM sau thời gian ngắn gián đoạn lại tiếp tục khai hoả.
Đột nhiên một vật thể hình chày xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Minh, hắn còn chưa kịp phản ứng một tiếng hét cảnh báo vang lên.
“Lựu đạn.”
Phản xạ tự nhiên Hoàng Minh lập tức cúi đầu xuống nấp sau khẩu súng.
Boom!
Vụ nổ nổi lên ngay trong đội hình. Tiếng la hét đau đớn của những đồng đội b·ị t·hương vọng vào tai Hoàng Minh.
Một đồng đội của hắn muốn đáp trả lấy ra lựu đạn trên người giật chốt muốn ngồi dậy ném về phía đối phương, nhưng khi tay của hắn còn chưa kịp vung ra vô số phát đạn đã ghim lên người hắn, cùng với đó viên lựu đạn cũng rơi xuống tại chỗ mỏ vịt đã bung ra.
Đồng đội bên cạnh anh ta thấy vậy vội vã tìm chỗ trốn, có người còn đứng lên muốn chạy đi nhưng kết cục cũng không giống người đồng đội vừa c·hết là bao, bị vô số phát đạn xuyên thủng cơ thể.
Có người vội vã muốn cầm lấy quả lựu đạn ném đi trước khi nó p·hát n·ổ nhưng đã quá muộn v·ụ n·ổ bùng lên mang theo tính mạng của những người xung quanh.
“Không được đừng dậy, tật cả nằm sát đất.”
Đại đội trưởng ở gần đó thấy vậy vội vã hét lớn cảnh báo đồng đội của mình.
Rồi hắn vội vã túm lấy cổ áo siêu phàm giả bên cạnh mình nói.
“Nhanh làm cái gì đó đi.”
“Chúng ta đang nghĩ cách, hỏa lực của đối phương rất mạnh ngươi không phải thấy rồi sao.”
Siêu phàm giả vừa nói vừa chỉ cái xác phân ra từng mảnh của đồng đội gần đó, đấy là thành viên trong trung đội ma pháp của hắn bây giờ lại giống như bị băm thây vậy.
“Chúng ta hiện tại đang bị bao vậy tứ phía không có cách nào phản công trong tình huống này cả.”
Siêu phàm giả tiếp tục nói.
“Mẹ nó phản công cái gì, bây giờ chúng ta cần một nơi trú ẩn. Các ngươi không thể làm ra một bức tường đất hay gì đó sao?”
Đại đội phó bên cạnh giận giữ nói.
“Không được một bức tường đất như vậy có thể bị dễ dàng phá hủy…”
Nói tới đây siêu phàm giả đột nhiên dừng lại, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.