Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 575: Rò rỉ tài liệu.




Chương 575: Rò rỉ tài liệu.

Hà hà hà!

Dùng sức chạy trên con ngõ nhỏ trong miệng không ngừng thở dốc Trung Hiếu cảm giác cơ thể mình sắp tới giới hạn.

Bắp chân dần trở nên mỏi nhừ vô lực, trái tim đập mạnh, bởi vì phải liên tục thở dốc luồng không khí ra vào khiến cho cổ họng cùng khoang miệng của hắn trở khô khốc.

Cơ thể đã truyền tới dấu hiệu quá tải thông báo cho hắn rằng hắn cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng Trung Hiếu không thể nghỉ ngơi, hắn cần phải tiếp tục chạy để có thể bảo vệ tính mạng của mình và cũng để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Bởi vì ngay sau lưng hắn quân cận vệ đang đuổi theo rất sát, chỉ cần hắn dừng lại liền sẽ lập tức rơi vào vòng vây.

Chỉ cách con đường của Trung Hiếu một dãy nhà tiếng động cơ xe đang chạy tới gần. Mặc dù vẫn còn khá mới mẻ với thế giới nhưng xe hơi đã khá quen thuộc với người dân ở Kim Lăng không khiến bất cứ bình dân nào trở nên lo sợ, thậm chí không giống như súng lúc vừa mới xuất hiện mọi người đều có ý thức né tránh xe hơi. Có lẽ là do thói quen khi đối mặt với xe ngựa đi.

Xe bọc thép của quân cận vệ dừng lại trước đường dẫn vào con ngõ, sáu người lính cận vệ được trang bị đầy đủ đứng hai bên xe bọc thép nhảy xuống tiến thẳng vào trong con ngõ.

“Tất cả rời khỏi đây nhanh.”

Vừa tiến vào những người lính vừa hét lớn đuổi những người trong ngõ ra.

Bây giờ bình dân đã thông mình hơn, ngay khi nhìn thấy những nòng súng đen ngòm kia ai cũng lập tức bỏ chạy mà không cần bị ra lệnh. Trong khi những người lính tiếp tục tiến vào bên trong.

Con ngõ hẹp trong chốc lát vắng tanh không một bóng người, những người không thể rời khỏi ngõ cũng đều đã trốn vào trong nhà tránh phải giáp mặt trực tiếp với q·uân đ·ội.

Cho dù thời đại quý tộc đi qua rồi nhưng những gì nó để lại không thể ngày một ngày hai tiêu tán, giống như kinh nghiệm sống khi phải đối mặt với các vị quan lão gia hay q·uân đ·ội chính là tốt nhất tránh càng xe càng tốt. Nếu không ngươi c·hết rồi cũng không ai kêu oan cho ngươi.

Vì thế khi những người lính xuất hiện toàn bộ con ngõ đã không còn một bóng người.

Quân cận vệ không vội tiến lên bọn hắn giữ lại vị trí này đảm bảo rằng không ai có thể từ đây trốn ra.

Không mất quá nhiều thời gian toàn bộ khu phố nhỏ đã bị bao vây bởi quân cận vệ.

“Đã xác nhận mục tiêu đang lẩn trốn trong khu vực, cho phép đột kích vào nhà dân. Cố gắng tránh t·hương v·ong cho dân thường.”

Âm thanh phát ra từ máy bộ đàm treo sau lưng một người lính.

Quan sát các đồng đội, xác nhận tất cả đều đã sẵn sàng đội trưởng dẫn đầu đi trước hướng về căn nhà gần nhất.

Không trực tiếp xông vào nhà dân, bọn hắn lựa chọn lịch sử gõ cửa từng nhà một và kiểm tra mỗi nhà vô cùng kỹ càng. Người dân cũng rất phối hợp không dám làm ra bất kỳ hành động chống đối nào.

Dân không đấu với quan là điều được truyền lại từ ngàn đời, vì thế công việc của bọn hắn rất thuận lợi vô cùng dễ dàng.



Nhưng khi tới căn nhà gần cuối biểu hiện của chủ nhà khiến những người lính nghi ngờ, lời nói lắp bắp ánh mắt thi thoảng liếc nhìn ra sau nhà lại còn luôn né tránh ánh mắt của bọn hắn. Mặc dù biết người dân thường có những biểu hiện như vậy khi đối mặt với quan quân nhưng nó không thể nào quá đáng tới mức đó.

Trừ khi trong nhà có thứ gì đó khiến chủ nhà sợ bị phát hiện.

Ra hiệu cho các đồng đội, một người lập tức tiến lên không chế lại chủ nhà.

“Yên lặng!”

Người lính không nói nhiều chỉ nhẹ giọng thủ thỉ vào bên tai chủ nhà đang cố dãy dụa tránh thoát để ông ta im lặng. Giống như cảm nhận được sát ý trong lời này chủ nhà liên tục run rẩy nhưng cũng không chống cự mà ngoan ngoãn theo người lính rời khỏi nhà.

Trong khi đó những người còn lại đã cầm súng lên đi vào bên trong.

Nhà không lớn có một phòng khách nhỏ, phía sau là phòng bếp vào cuối cùng là hai phòng ngủ, hai phòng ngủ đều đóng kín cửa chỉ có phòng bếp không có cửa, từ phòng khách hoàn toàn có thể nhìn thấy tình huống trong bếp, dù vậy bọn hắn vẫn rất cận thận lựa chọn phòng bếp trở thành nơi được kiểm tra đầu tiên.

Rất cận thận kiểm tra từng vị trí một, không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào bên trong, rất nhanh bọn hắn đã chuyển qua căn phòng tiếp theo.

Chỉ có điều căn phòng này đã chốt cửa không có cách nào tiến vào như bình thường, ra hiệu cho các đồng đội sẵn sàng, lấy ra những túi thuốc nổ sau lưng dính chúng lên bản lề của cánh cửa.

Rầm!

Cùng một lúc ba v·ụ n·ổ diễn ra, không lớn nhưng đủ để phá hủy tấm bản lề của cửa.

Sau đó chỉ cần một cú đạp cánh cửa lập tức sập xuống đội trưởng là người dẫn đầu lao vào trong phòng.

Á!

Tiếng hét sợ hãi của phụ nữ vang lên khắp căn phòng, bên trong là một phụ nhân cùng một bé gái đang bị không chế bởi một tên thanh niên, người này không ai khác chính là Trung Hiếu.

“Không được tới đây nếu không ta g·iết các nàng!”

Nấp sau hai nữ nhân Trung Hiếu dùng con dao trên tay đặt lên cổ phụ nhân dùng nàng cùng con gái che chắn cho mình.

Không lên tiếng, cũng không vội vã nổ súng bốn người lần lượt tiến vào phòng, tạo thành một hình vòng cung hướng về phía Trung Hiếu khiến hắn phải liên tục lùi về góc tường.

Bởi vì đây là nơi duy nhất có thể giúp hắn che chắn đường đạn từ cả bốn người.

“Khốn kiếp cút ngay! Nếu không có c·hết ta cũng sẽ kéo nàng theo.”

“Đầu hàng đi ngươi đã bị bao vây rồi không thể thoát được đâu.”

Đội trưởng lên tiếng khuyên nhủ Trung Hiếu đầu hàng.



“Khốn kiếp, lão tử nói các ngươi cút ngay. Đừng ép lão tử g·iết nàng.”

Trung Hiếu không nghe hắn giận giữ hét lớn, con dao trên tay cứa nhẹ vào cổ phụ nhân khiến máu chảy ra, người phụ nhân lúc này mồ hôi đã nhễ nhại thấm ướt khuôn mặt lam lũ của nàng, ánh mắt nàng nhìn những người lính cầu cứu. Nàng thậm chí không dám phát ra âm thanh chỉ sợ ké sau lưng giận giữ g·iết mình.

Nhưng nàng im lặng không có nghĩa cô con gái sau lưng yên lặng, cô bé liên tục lớn tiếng khóc khiến mọi người rất phiền lòng, đặc biệt là Trung Hiếu.

“Ngậm mồm!”

Có lẽ vì quá phiền Trung Hiếu giận giữ quát mắng bé gái, nhưng nó lại chỉ khiến cô bé càng khóc lớn hơn.

“Đầu hàng đi, nếu ngươi đầu hàng ngươi vẫn còn cơ hội sống. Ngươi thực sự nghĩ đất nước của ngươi có thể cứu được ngươi vào lúc này sao? Đây là Nam Tinh đấy.”

Đội trưởng vẫn tiếp tục lên tiếng khuyên bảo.

“Lão tử nói lui lại, nếu không lão tử g·iết các nàng.”

Cuộc nói chuyện giữa hai bên liên diễn ra trong tiếng khóc của cô bé khiến cho cảm xúc của hai bên trở nên nghiêm trọng, đặc biệt là Trung Hiếu người đang bị bao vây ngay lúc này.

Vừa nói tay của Trung Hiếu cũng dùng lực khiến cho máu dính trên lưỡi dao càng lúc càng nhiều.

“Khốn kiếp là các ngươi ép lão tử.”

Giận giữ Trung Hiếu không còn giữ được bình tĩnh con dao trên tay hắn di động.

Đột đột đột!

Ngay sau đó là tiếng súng vang lên trong phòng.



“Không tìm thấy!”

Đức Bình giận giữ không kiềm chế được cảm xúc khi nghe cấp dưới báo cáo.

“Vâng thưa ngài chúng tôi đã lục tung tất cả những không tìm được số tài liệu bị hắn đánh cắp.”

Rầm!

Tiếng vỗ bàn vang lên cho thấy Đức Bình đang vô cùng giận giữ.

“Tại sao không bắt sống? Ngươi có biết số tài liệu đó quan trọng như thế nào không?”



“Xin thứ lỗi thưa ngài đối phương chống cự quá quyết liệt.”

“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu lý do, bằng mọi giá không được để số tài liệu đó rời khỏi lãnh thổ Nam Tinh.”

Đức Bình giận giữ cắt đứt lời của các cấp dưới.

“Ta muốn tất cả nguồn lực còn lại của quân cận vệ phải tập trung xử lý chuyện này. Ta sẽ yêu cầu an ninh nội địa cùng tình báo chiến lược phối hợp, nếu không làm được các ngươi có thể nộp đơn từ chức.”

Đức Bình không cho phép ai lên tiếng mà trực tiếp ra lệnh.



“Như vậy nghĩa là toàn bộ số liệu của boom nguyên tử, vị trí, bản đồ của các căn cứ bí mật đều nằm trong số tài liệu b·ị đ·ánh cắp?”

Long nhìn bản báo cáo trên tay ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn Đức Bình.

“Còn thông số của B24 nữa thưa bệ hạ.”

Mặc dù rất áp lực nhưng Đức Bình vẫn rất thành thật.

“Nghĩa là nếu đối phương có được số tài liệu này bọn hắn sẽ có thể biết chính xác về năng lực t·ấn c·ông h·ạt n·hân của nước ta và cả vị trí của các căn cứ?”

Long tiếp tục hỏi, nhưng ngữ khí của hắn đã vô cùng nặng nề khiến mọi người trong phòng đều lựa chọn yên lặng. Bọn hắn đều cảm nhận được bệ hạ đang kiềm chế cơn giận của mình.

Trong lòng mỗi người đều may mắn người phạm sai lầm lần này là Đức Bình chứ không phải một người nào khác, ít nhất với mối quan hệ của ông ta với Long hẳn h·ình p·hạt sẽ không quá nặng.

Còn Đức Bình bây giờ mặc dù rất không muốn nhưng cuối cùng ông ta cũng trả lời câu hỏi của Long.

“Đúng vậy thưa bệ hạ. Thần đã yêu cầu an ninh nội địa cùng tình báo chiến lược phối hợp, bằng mọi giá ngăn chặn số tài liệu này rời khỏi lãnh thổ nước ta.”

“Nếu thất bại thì sao?”

Long hỏi.

Đức Bình giật mình nhìn Long giống như ông ta chưa hiểu câu hỏi của hắn.

Thấy Đức Bình giống như chưa hiểu câu hỏi của mình Long lặp lại.

“Nếu Đế quốc hoặc Thánh quốc thậm chí là cả hai quốc gia này có được số tài liệu trên thì sao?”

“Cái này…”

Đức Bình không biết phải làm sao để trả lời câu hỏi của Long.

Thấy Đức Bình không trả lời Long nhìn sang những người xung quanh hỏi.

“Các ngươi thì sao?”