Chương 574: Không đơn giản.
“Nội bộ Thánh quốc hiện tại đang khá loạn sau c·ái c·hết của La Sâm thưa bệ hạ. Bọn hắn hiện tại không còn nhiều thời gian cùng tinh lực đi để ý tới hiệp nghị hoà bình nữa.”
Cồ Lâm Biên ngồi ngay bên cạnh bái cáo với Long đang ngồi trên chủ vị.
“Chỉ là c·ái c·hết của một hồng y giáo chủ mà tới mức này sao?”
Ngồi đối diện Văn Trung nghi ngờ hỏi.
“La Sâm giữ quyền tài chính của toàn bộ Thánh quốc, quyền lực phi thường lớn. Lão c·hết rồi để lại một lỗ hổng không nhỏ trong cơ cấu quyền lực của Thánh quốc. Bất kỳ thế lực chính trị nào trong Thánh quốc có được vị trí này đều có thể mở rộng quyền lực cùng ảnh hưởng.”
Không đợi Cồ Lâm Biên trả lời An Hồng đã lên tiếng trước. Là một nhà ngoại giao ông ta rất hiểu về cơ cấu quyền lực của các quốc gia này, huống chi bộ ngoại giao còn có một phòng ban riêng chuyên nghiên cứu các vấn đề trong nội bộ của hai siêu cường quốc.
“Chỉ có điều đây chỉ là tạm thời. Thần nghĩ rằng Thánh quốc sẽ không mất quá lâu để chọn ra một người thay thế mới. Dù sao tình huống hiện tại của Thánh quốc buộc bọn hắn phải nhanh chóng chọn ra một người thay thế mới nếu không rất nhiều hoạt động trong nước sẽ bị t·ê l·iệt.”
Nhưng An Hồng cũng không đánh giá cao c·ái c·hết của La Sâm có thể gây r·ối l·oạn cho Thánh quốc quá lâu. Dù sao tình hình trong nội bộ quốc gia này sẽ buộc cao tầng phải chọn ra một người thay thế trong thời gian ngắn nhất.
“Ta nghe nói phía bắc Thánh quốc có phản loạn, đáng tiếc vị trí của chúng ta không thể cung cấp hôc trợ cho cuộc phản loạn này nếu không liền tốt.”
Phùng cương ngồi một bên buồn bực nói.
Vị trí địa lý của Nam Tinh thực sự không có cách nào để qua mặt các quốc gia khác để đi tới Thánh quốc, mọi con đường đều phải đi qua các nước khác hàng hoá vũ khi chỉ cần đi qua sẽ bị tịch thu huống chi trên danh nghĩa Nam Tinh còn đang c·hiến t·ranh với bọn hắn.
“Mục đích của chúng ta vốn dĩ cũng không phải tìm cách gây hỗn loạn cho Thánh quốc mà chỉ là kéo dài thời gian đàm phán giữa Thánh quốc với Đế quốc.”
Cồ Lâm Biên lên tiếng.
“Ý ngươi là sao?”
Cả An Hồng cùng Văn Trung đều tò mò sau những lời này.
“Chắc chắn sau chuyện này cấu trúc quyền lực trong nội bộ Thánh quốc sẽ biến động. Một khi đã như vậy thì nhu cầu lợi ích cũng sẽ biến động. Các vị biết đấy một khi lợi ích biến động thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để có thể trung hoà lợi ích giữa các bên, rồi còn phải đàm phán lại với Đế quốc nữa. Đây mới là mục đích chúng tôi hướng tới. Theo dự đoán chuyện này sẽ khiến việc đàm phán giữa hai bên tiếp tục kéo dài thêm sáu tháng. Hơn nữa hiện tại nội bộ Đế quốc cũng không yên ổn, giống như giới quý tộc đang thay đổi điều kiện của mình, bọn hắn đang muốn áp chế hoàng gia mạnh hơn nữa.”
Cồ Lâm Biên rất vui vẻ nói, rõ ràng cảm xúc của hắn đang vô cùng tốt.
“Xem ra hiệu suất làm của các ngươi rất tốt.”
Long ở một bên nghe vậy lập tức lên tiếng khen ngợi.
“Bệ hạ quá khen, đây là nhiệm vụ của thần.”
Cồ Lâm Biên cung kính hành lễ nói.
“Vậy! Các ngươi nói xem chúng ta có nên giúp hoàng đế thêm chút sức hay không?”
Thế giới này người có thể xưng là hoàng đế cũng chỉ có một đó là hoàng đế Đế quốc. Vì thế khi nghe tới hai từ này những người trong phòng đều hiểu được Long đang nhắc tới ai.
“Thần nghĩ chúng ta nên hỗ trợ hoàng đế, nó phù hợp với lợi ích của nước ta.”
An Hồng lên tiếng.
“Nếu thật sự hoàng đế có thể tiêu diệt được giới quý tộc chúng ta sẽ có một đồng minh thiên nhiên về ý thức hệ.”
“Nhưng nó không phù hợp với lợi ích của nước ta. Thứ chúng ta muốn không phải là một Đế quốc thống nhất dưới một tiếng nói duy nhất mà là một Đế quốc bị chia cắt và mâu thuẫn nghiêm trọng.”
“Đúng vậy! Chúng ta không cần một đồng minh ý thức hệ lớn như Đế quốc đến lúc đó lời của chúng ta lớn hơn hay lời của Đế quốc lớn hơn. Không lẽ Đế quốc sẽ cam nguyện nghe lời của chúng ta?”
Những người trong phòng bắt đầu lên tiếng bàn luận việc có nên giúp hoàng đế hay không. Và đương nhiên phần lớn tiếng nói trong này đều nghiêng về việc một Đế quốc thông nhất dưới một âm thanh duy nhất không phù hợp với lợi ích của Nam Tinh.
“Như vậy là chúng ta vẫn sẽ giúp hoàng đế nhưng chỉ đủ để tạo ra một thế chia cắt Đế quốc, chứ không thể để một trong hai bên chiếm thượng phong kiểm soát Đế quốc.”
“Mọi người giống như quên mất một vấn đề!”
Lúc này Văn Trung lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
Thấy tất cả đều nhìn về phía mình Văn Trung mới lên tiếng.
“Hoàng đế vẫn chưa đáp lời chúng ta.”
Đúng vậy! Lời đề nghị của Nam Tinh vẫn chưa được hoàng đế đáp lại.
“Cái này liền phải trông chờ vào nghiệp vụ của giám đốc Cồ thôi.”
An Hông vừa cười vừa nhìn Cồ Lâm Biên nói.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Cồ Lâm Biên trả lời.
“Nếu có thể lợi dụng giới quý tộc Đế quốc tạo áp lực cho hoàng đế liền tốt.”
“Cái gì cũng phải có hạn độ. Nếu làm quá sẽ khiến đối phương cảnh giác, thần cho rằng hiện tại chúng ta chỉ cần chờ đợi không nên có những hành động khác. Dù sao tình báo của Đế quốc cũng không phải để chưng, không cận thận có thể bị bọn hắn phát hiện.”
“Đúng vậy thưa bệ hạ các cơ quan an ninh của Đế quốc đã có động tĩnh, nếu chúng ta hành động quá sôi nội sẽ rất dễ bị phát hiện.”
“Bệ hạ nhân tiện đây thần muốn báo cáo một vấn đề!”
Phùng Cương nhân cơ hội lên tiếng.
“Nói đi!”
“Vâng! Tôi muốn nhắc nhở những người trong phòng này cần chú ý lời nói của mình có một số bằng chứng cho thấy Đế quốc cùng Thánh quốc giống như đã nghi ngờ chuyện chúng ta biết mục đích của bọn hắn, gần đây các hoạt động gián điệp của hai quốc gia này giống như đang nhắm tới mục đích xác nhận liệu chúng ta đã biết kế hoạch của bọn hắn hay chưa.”
Dừng lại một chút Phùng Cương quét mắt quan sát toàn bộ người trong phòng cảnh cáo.
“Hẳn các vị nên biết hậu quả nếu chuyện này lộ ra.”
Để lộ bí mật quốc gia là tội lớn, cho dù có là cấp bộ trưởng cũng phải chịu tội, và chuyện này được xếp vào tuyệt mật, nó có nghĩa là cấp bảo mật cao nhất. Nếu không phải chuyện này cần cố vấn từ các bộ môn khác nhau cũng liền chỉ có những lãnh đạo của tình báo chiến lược, bộ nội an và quân cận vệ biết.
Giống như hiện tại cũng chỉ có An Hồng của bộ ngoại giao biết về chuyện và tham gia cuộc họp, những bộ trưởng khác đều không có mặt.
Có nghĩa là nếu tin tức lộ ra cũng chỉ có những người trong phòng và nhân viên liên quan có thể tiết lộ ra, đối với bộ nội an bọn hắn hoàn toàn có thể khoanh vùng mục tiêu rất nhanh.
“Hãy đảm bảo rằng các ngươi không phải là nguồn tin của đối phương. Nếu không cho dù các ngươi không cố tình thì cũng không thoát được tội đâu.”
Long cũng lên tiếng nhắc nhở những người trong phòng, không chỉ là các bộ trưởng mà là những nhân viên liên quan đã lên kế hoạch nữa.
“Chúng thần đã hiểu.”
Tất cả người trong phòng đều đồng loạt lên tiếng.
“Tốt! Như vậy tiếp theo tới vấn đề của thú nhân đế quốc, các ngươi thấy kế hoạch của Ngô Diệu Ngọc thế nào?”
Long chuyển tới vấn đề tiếp theo, mặc dù nó vẫn nằm trong toàn bộ kế hoạch tổng thể.
“Thần cho rằng kế hoạch này là không cần thiết thưa bệ hạ.”
Một nhân viên của bộ ngoại giao ngồi hàng sau lên tiếng.
“Tại sao?”
Long hỏi.
Được Long cho phép nhân viên bắt đầu trình bày.
“Mọi người giống như quên mất có một hiệp ước được duy trì suốt 600 năm qua giữa các chủng tộc. Lãnh thổ của các bên đều đã được phân chia rất rõ ràng, cùng lắm nếu xảy ra c·hiến t·ranh thì cũng chỉ giới hạn trọng các khu vực t·ranh c·hấp không thể mở rộng c·hiến t·ranh được. Hơn nữa thần không cho rằng các thế lực ở thú nhân đế quốc đế quốc xem Thánh quốc là đổi thủ chính mà là những quân phiệt khác. Dù sao về bản chất đó mới là kẻ thù thực sự của họ.”
“Nếu nói như vậy tất cả kế hoạch của chúng ta với thú nhân đế quốc đều vô ích sao?”
“Không! Nếu là một thú nhân đế quốc thống nhất thì lại khác. Mối đe dọa về một đế quốc như vậy là đủ lớn để các quốc gia khác phải phân tâm cho dù có hiệp ước đi chăng nữa. Dù sao tinh linh tộc ở quá xa.”
Dừng lại một chút nhân viên bĩu môi nhún vai nói.
“Nhưng mà cần mất bao lâu mới có thể thống nhất lại cái đế quốc khổng lồ đã tan đàn xẻ nghé như vậy chứ. Ít nhất thần cho rằng trong vòng mười năm là không thể, chúng ta hiện tại không chờ được lâu như vậy.”
Long cũng cho rằng lời của hắn nói không sai.
Đừng quên lãnh thổ của thú nhân đế quốc có quy mô tương đương với một lục địa. Muốn nhanh chóng thống nhất trong thời gian ngắn là điều bất khả thi cho dù với bất kỳ thế lực nào hiện tại.