Chương 570: Thú Nhân đế quốc.
Thú nhân đế quốc có thể nói là một trong những đế quốc mạnh nhất trên thế giới này nếu không muốn nói là mạnh nhất.
Bởi vì trừ nó ra không còn một quốc gia nào có thể thống nhất cả một chủng tộc. Đây là quốc gia duy nhất có thể huy động toàn bộ sức mạnh của một chủng tộc vào cuộc chiến.
Nhưng đế quốc hùng mạnh này giời đây lại đang lâm vào suy yếu chưa từng thấy, quân phiệt nổi lên cát cứ khắp nơi không còn nghe lệnh của hoàng đình. Các chủng tộc trong đế quốc liên tục xung đột với nhau, hoàng đình đã mất đi quyền lực của mình không còn khả năng ra lệnh cho các thế lực khắp nơi nữa trên đế quốc. Thậm chí có thể tự vệ hay không cũng là một vấn đề.
Bởi vì toàn bộ thế lực đều sẽ nhìn chăm chú vào hoàng đình không cho thế lực này trở nên mạnh mẽ bởi vì bọn hắn biết nếu hoàng đình mạnh lên. Nó tương tự như nhà thời đại xuân thu của anh hàng xóm phương bắc vậy các chư hầu dù có dánh nhau như thế nào nhưng đều sẽ không để cho nhà Chu có cơ hội lấy lại quyền lực cùng sức mạnh của mình. Vì thế hoàng đình của Thú Nhân đế quốc sẽ ngày càng suy yếu cho tới khi có một thế lực khác thống nhất được lại quốc gia này.
Một đế quốc khổng lồ cứ như vậy chia năm xẻ bảy gần như không có khả năng thống nhất trở lại. Ít nhất là trong thời gian ngắn việc đó là bất khả thi.
Đấy chính là quan điểm của Ngô Diệu Ngọc sau khi tìm hiểu về tình hình ở quốc gia này.
Tỉnh Thẩm Đông là một tỉnh lớn nằm ở phía đông lãnh thổ thú nhân đế quốc. Phía bắc cùng phía tây của tỉnh là một dãy núi đá lớn gập ghềnh phi thường khó đi, ngăn chặn mọi nỗ lực tiếp cận tỉnh từ hường này. Phía đông là biển lớn kết nối với nam đại dương nơi hạm đội tỉnh đang phòng thủ.
Và cuối cùng là phía nam một vùng đất khá bằng phẳng thích hợp cho việc đi lại và đương nhiên cũng thích hợp cho việc hành quân.
Nếu từ bên ngoài tỉnh tiến vào qua đường này, một đội quân có thể mất không tới mười ngày để tiến vào thủ phủ của tỉnh.
Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy bởi vì một tỉnh của thú nhân đế quốc rất lớn. Giống như tỉnh Thẩm Đông này nó lớn hơn một chút so với lãnh thổ của Nam Tinh mười năm trước hoàn toàn có thể hình thành một vương quốc riêng.
Nói là nói như vậy nhưng hiện tại còn không có đội quân nào có thể tiến vào Thẩm Đông thông qua vùng đồng bằng rộng lớn phía nam này.
Bởi vì vị quân phiệt sở hữu tỉnh này rất mạnh. Hắn có thể được xem là một trong những quân phiệt mạnh mẽ nhất trên lãnh thổ của thú nhân đế quốc hiện tại. Cũng chính vì thế vùng địa hình này lại phi thường thuận lợi để q·uân đ·ội của hắn có thể phóng xạ ra xung quanh.
Hiện tại q·uân đ·ội của hắn đang t·ấn c·ông vào hai quân phiệt nhỏ nằm ở phía nam lãnh thổ. Mặc dù là một đánh hai nhưng hắn không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí là đang dần chiếm được thế thượng phong sau một thời gian dài giằng co.
Trong khi đối thủ của hắn mặc dù đã liên minh nhưng vẫn không thể chống lại thế tiến công ngày càng hung mãnh của hắn.
Cứ thế này không tới một năm nữa hắn sẽ hoàn toàn kiểm soát khu vực lãnh thổ xung quanh.
“Đoàng đoàng đoàng.”
Ba tiếng súng vang lên trong sân sau của dinh thự thống đốc Thẩm Đông.
Ngay lúc này thống đốc của Thẩm Đông một người có khuôn mặt không khác mấy một con linh cẩu, có chăng hắn đang mặc một bộ trang phục vô cùng sang quý và một khuôn mặt rất sạch sẽ với cặp lông được tỉa tót gọn gàng. Hắn chính là thống đốc của tỉnh Thẩm Đông, một linh cẩu nhân Hoàng Dương và cũng là tộc trưởng của cẩu nhân tộc.
Hiện tại ông ta đang cầm trên tay một khẩu súng M4 nòng súng hướng về bia tập bắn cách đó hơn năm mươi mét, nếu nhìn kỹ nòng súng đang hơi b·ốc k·hói chứng minh ba tiếng súng vừa rồi là tới từ đây.
Bộp bộp bộp!
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay không ai khác chính là Ngô Diệu Ngọc, người đã bị Long điều tới phụ trách nơi này.
“Thống đốc đại nhân quả là một thiện xạ!”
Ngô Diệu Ngọc không dứt lời khen ngợi.
Hoàng Dương thấy vậy cười nhưng bởi vì là khuôn mặt linh cẩu khiến nụ cười của ông ta có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
“Độ chính xác của khẩu súng này rất tốt, nếu là súng của lũ nhân loại khác độ chính xác chắc chắn sẽ không được như thế này.”
Hoàng Dương thu hồi tư thế vừa quan sát khẩu súng trên tay cũng không quên khen ngợi.
Thú nhân đế quốc cũng có súng, nhưng đều là mua từ nước ngoài thường là Thánh quốc hoặc có khi là Đế quốc, nhưng chất lượng không thể bằng khẩu súng trên tay ông ta.
Hơn thế nữa bởi vì muốn giữ cho thú nhân đế quốc luôn nằm trong hỗn loạn những quốc gia nhân loại này luôn vô tình hay cố ý tạo ra một thế cân bằng trong các quân phiệt ở thú nhân đế quốc bằng cách lựa chọn cung cấp v·ũ k·hí.
Rất nhiêu quân phiệt ngứa mắt với hành động này nhưng lại không có cách nào khác đằng chuôi đang nằm ở phía đối phương khi bọn hắn không thể tự sản xuất hoả khí mà chỉ có thể mua từ nhân loại.
Nếu ngươi không mua người ta liền bán cho đối thủ của ngươi, tới lúc đó người bị làm thịt chính là ngươi chứ không ai khác.
Các quân phiệt đều biết mục đích của nhân loại là để duy trì sự hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn trong đế quốc để thú nhân đế quốc không còn sức xem vào cuộc chiến nội bộ của bọn hắn giống như đã từng làm thậm chí là vĩnh viễn chia cắt đế quốc này. Đó mới là phù hợp lợi ích của bọn hắn.
Nhưng các quân phiệt có thể làm sao đây, kẻ thù trước mặt bọn họ đang ở đó nếu không mua bọn hắn chỉ có thể bị những kẻ thù ngay trước mặt làm thịt.
Chính vì thế khi Ngô Diệu Ngọc tới đây mang theo súng liền được Hoàng Dương vô cùng hoang nghênh.
“Ha ha! Ngài quá khen rồi!”
Ngô Diệu Ngọc khiêm tốn cười nói.
“Không, ta không bao giờ tâng bốc người khác, ta đã dùng qua hai loại súng và ta chắc chắn súng của các ngươi tốt hơn so với của lũ kia. Quả không hổ là quê hương của hoả khí.”
Nói rồi ông ta nhìn Vân Ngọc rồi nói tiếp.
“Trước kia ta từng có ý định mua hoả khí trực tiếp từ Nam Tinh nhưng quá xa. Các chi phí phát sinh rất nhiều, nếu là số lượng ít thì không nói. Nhưng vũ khi trang bị cho toàn quân mua số lượng ít có tác dụng gì sao?”
“Không có!”
Ngô Diệu Ngọc trả lời không chút do dự.
Vũ khí cá nhân mà chỉ được trang bị giới hạn thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Như vậy các ngươi định làm sao để vận chuyển hàng tới đây?”
Hoàng Dương tò mò nhìn Ngô Diệu Ngọc hỏi.
Ông ta thực sự rất muốn biết đối phương dùng cách nào để vận chuyển số hàng hoá kia qua vượt qua vùng kiểm soát của kẻ thù bọn hắn.
“Ah! Còn nữa nếu có thể ta muốn các ngươi thay đổi một chút về phần tay cầm.”
Đột nhiên Hoàng Dương chuyển chủ đề.
“Tôi có thể hỏi lý do không thưa ngài!”
Ngô Diệu Ngọc hỏi.
Hoàng Dương nghe vậy đưa tay ra trước mặt cho nàng thấy nói.
“Ngươi nhìn tay của chúng ta to hơn của nhân loại phải không. Nhưng ngón tay thô hơn ngắn hơn không linh hoạt bằng ngón tay của nhân loại hay tinh linh. Đây là lý do tại sao các công cụ do chúng ta tạo ra lớn hơn và thô ráp hơn rất nhiều so với các ngươi. Đặc biệt là những công cụ yêu cầu sự tỉ mỉ thú nhân rất khó có thể tự sản xuất hay sử dụng. Vì thế khi cầm vào tay cầm được thiết kế cho nhân loại ta có cảm giác không vừa tay, rất khó chịu.”
Ngô Diệu Ngọc nghe vậy nhìn vào bàn tay mặc dù đã được cạo sạch lông nhưng vẫn rất thô ráp của Hoàng Dương trong lòng đã có đáp án.
“Tôi không thể cho ngài một câu trả lời chắc chắn nhưng tôi sẽ phản ánh yêu cầu của ngài.”
Ngô Diệu Ngọc trả lời.
“Cũng đúng ngươi chỉ là người chào hàng ta không nghĩ cô có quyền thay đổi thiết kế của v·ũ k·hí này đâu.”
Hoàng Dương nghe vậy cũng cười nói. Ngô Diệu Ngọc nghe vậy chỉ bĩu môi cười không nói lời nào.
“Đúng rồi! Câu hỏi trước thì sao, các ngươi định làm thế nào để có thể vận chuyển v·ũ k·hí cho hàng trăm nghìn quân vượt qua kẻ thù của các ngươi để tới được đây?”
Hoàng Dương tiếp tục lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Tôi nghĩ ngài có nhầm lẫn rồi thưa ngài!”
Hoàng Dương nghe vậy lập tức dừng bước quay sang Ngô Diệu Ngọc bên cạnh tò mò.
“Chúng tôi không vận chuyển số lượng hàng lớn như vậy vượt qua cả lục địa để tới đây được. Hiện tại điều đó là bất khả thi.”
Ngô Diệu Ngọc nói, nàng cũng nhìn Hoàng Dương tự tin nói tiếp.
“Ngài nghĩ thế nào nếu số v·ũ k·hí đó được sản xuất trên lãnh thổ của ngài.”