Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 565: Truy bắt.




Chương 565: Truy bắt.

Trong cánh rừng rậm rạp của biên giới mới phía tây nam Nam Tinh một đoàn người đang dùng hai chân của mình cố gắng vượt qua nó.

Đoàn người này không ai khác chính là đoàn người của Vân Ngọc đã trốn thoát.

Bọn hắn đang hướng về phía tây nam nơi có vương quốc Phú Xuân, mặc dù phần lớn Phú Xuân hiện tại nằm trong tầm kiểm soát của Nam Tinh hoặc là nói trong tầm kiểm soát của đồng mình Nam Tinh nhưng ít nhất đối với những kẻ đang phải tránh né an ninh của Nam Tinh t·ruy s·át như bọn hắn thì một vùng đất hỗn loạn như vậy lại càng lý tưởng hơn.

Tin tưởng khi hoạt động trong Phú Xuân người Nam Tinh cũng phải trở nên cố kỵ hơn.

Còn tại sao bọn hắn lại lựa chọn nơi này kỳ thực cũng là bất đắc dĩ, phía bắc gần như sẽ không còn khả thoát đi nữa, muốn tiến vào khu vực phía bắc liền phải đi qua Hẻm Bắc hoặc đi đường thủy, khó khăn hơn thì đi đường mòn nhưng đường mòn này cũng rất ít một khi biết Vân Ngọc bị người giải cứu gần như chắc chắn khu vực phía bắc sẽ bị phong tỏa.

Phía tây có quân đoàn hai đang t·ấn c·ông vào lãnh thổ Gray, nhưng bọn hắn đã không thể chạy về phía tây được nữa nơi đó là hướng chính của lực lượng truy bắt bọn hắn chạy về phía đó khác nào chui vào rọ, phía nam càng khó hơn khi muốn thoát khỏi liền phía vượt qua chiến tuyết giũa hai quân cái đó khác gì t·ự s·át đâu chứ. Đây là chiến tuyến đấy, chỉ cần không cận thận liền toi mạng lính ở đó sợ rằng sẽ không thèm xác nhận thân phận của ngươi mà sẽ trực tiếp nổ súng.

Vì thế đám người Vân Ngọc cũng chỉ còn một lựa chọn đi về hướng tây nam này, mặc dù quân đoàn ba đang đóng quân ở đây nhưng dù sao c·hiến t·ranh ở đây xem như tạm thời kết thúc mọi thứ vẫn đang rất hỗn loạn bọn hắn có thể lời dụng thời cơ này để trốn sang các quốc gia khác. Chỉ cần thành công tiến vào lãnh thổ các quốc gia khác bọn hắn tự tin có thể trốn thoát, người Nam Tinh cho dù thế nào cũng không thể công khai truy bắt bọn hắn tại các quốc gia thù địch được, một khi như vậy liền không phải lo lắng.

Mọi thứ đều rất tốt đẹp nhưng trước đó bọn hắn phải vượt qua vùng rừng núi rậm rạp này đã.

Vân Ngọc hiện tại đã tiểu tụy hơn rất nhiều so với một tuần trước, trong đôi mắt của nàng thể hiện rõ sự mệt mỏi.

Bảy ngày qua nàng không có chút thời gian nghỉ ngơi nào liên tục phải đi đường, ngay cả việc ăn uống nghỉ ngơi cũng không thể thực hiện một cách bình thường thì thử hỏi nàng có khỏe mạnh được không chứ.

Huống chi suốt thời gian qua bọn hắn còn không dám tiến vào các khu vực đông dân cư chỉ dám chọn những con đường mòn vằng người để đi và những con đường mòn này có một đặc điểm đó chính là phi thường khó đi thành ra tình huống hiện tại của bọn hắn đã rất chật vật.

“Chúng ta còn bao lâu nữa đi ra vùng núi này?”

Vân Ngọc thở dốc hỏi.



Nàng đã phi thường mệt mỏi, di chuyển liên tục khiến nàng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, cho dù có là siêu phàm giả cũng có giới hạn nàng chỉ là một siêu phàm giả bình thường thực sự đã sắp tới giới hạn rồi.

“Với tốc độ hiện tại mất khoảng một ngày nữa để chúng ta ra rời khỏi nơi này.”

Người lên tiếng không phải là đội trưởng mà là người dẫn đường của bọn hắn, bọn hắn quá lạ lẫm với vùng núi này muốn vượt qua nó là điều gần như bất khả thi nên cũng chỉ còn cách tìm người dẫn đường.

“Lâu như vậy sao?”

Đội trưởng lúc này ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được nói.

“Đây là núi non trùng điệp đấy các vị, may mắn nơi này không có sinh vật ma pháp nếu không ta cũng không dám dẫn mọi người đi qua.”

Người dẫn đường bĩu môi nói.

Đội trưởng không tỏ thái độ, hắn nhìn sang Vân Ngọc bên cạnh lại quan sát những thuộc hạ còn lại của mình cuối cùng lên tiếng.

“Nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp.”

Nghe đội trưởng nói vậy hai người đi sau lập tức tìm một vị trí xung quanh ngồi bệt xuống nghỉ ngơi. Bọn hắn mặc dù là cao cấp siêu phàm giả mặc dù không tới mức như Vân Ngọc nhưng cũng phi thường mệt mỏi. Bọn hắn chính là chỉ chờ những lời này của đội trưởng.

“Điện hạ ngài vẫn ổn chứ?”

Đội trưởng hỏi.

Hắn nhận ra tình hình của Vân Ngọc không quá tốt, nếu nàng có chuyện gì liền mọi thứ đổ vỡ hết. Dù sao mục đích của bọn hắn là giải cứu nàng nếu nàng c·hết rồi bọn hắn có thoát về được cũng là thất bại toàn diện. Nói không chừng còn bị trừng phạt nữa.



“Chỉ là…hơi mệt một chút…không có chuyện gì.”

Vân Ngọc vừa thở dốc vừa trả lời cố gắng không để đội trưởng lo lắng.

Nhưng những tiếng thở dốc liên tục lại cho thấy sức khỏe của nàng đang không quá tốt.

“Điện hạ, nếu có chuyện gì xin ngài hãy nói với ta. Chúng ta ở đây là để đưa ngài trở về, nếu ngài có chuyện nhiệm vụ của chúng ta cũng không còn giá trị nữa.”

Đội trưởng cực kỳ nghiêm túc nói.

Nhìn ánh mắt của đội trưởng Vân Ngọc muốn lên tiếng nhưng đột nhiên nàng khựng lại, không chỉ nàng cả đội trưởng cùng những người khác cơ thể đều hơi cứng lại bọn hắn nhanh chóng thu liễm giao động ma pháp trên người mình tìm một nơi ẩn nấp đầu ngửa lên trời tìm kiếm mặc dù trên đầu bọn họ đang bị vô số tán cây che lấp

Không mất bao lâu trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng lướt qua, các tầng lá đã che đi rất nhiều tầm nhìn nhưng Vân Ngọc vẫn nhìn ra được đường nét của không pháp sư.

Hơn nữa nếu không phải hiệp sĩ rồng thì cũng chỉ còn có không pháp sư có khả năng bay, đã vậy cánh cùng thân rồng có thể che đi cơ thể của hiệp sĩ bình thường nếu nhìn từ dưới lên rất khó thấy được thân ảnh người như hiện tại.

Không một tiếng động tất cả đều nấp vào nơi trú ẩn, tránh né những kẻ đang bay trên trời, mặc dù bọn hắn biết đang bay trên trời nêys muốn phát hiện ra người bên dưới rất khó, đặc biệt là trong khu rừng rậm rạp như thế này càng khó.

Chờ một lúc hai không pháp sư cũng bay đi, bọn hắn không thể cảm nhận được giao động ma pháp của đối phương nữa trong lòng mỗi người ở đây đều thở dài một hơi.

“Xem ra đối phương đã đoán được hướng đi của chúng ta.”

Có thể đánh lạc hướng đối phương lâu như vậy đã là rất tốt rồi, hiện tại đối phương đã biết bọn hắn không đi về phía tây vậy thì cũng không khó đoán hướng đi của bọn hắn.

“Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi một lúc đi, hẳn đối phương không phát hiện ra chúng ta.”



Đội trưởng thở dài nói. Cho dù hắn muốn đi ngay bây giờ cũng khó mọi người đều đã rất mệt mỏi muốn chạy cũng chạy không được.

Vân Ngọc cũng không nói gì nàng tiếp tục nghỉ ngơi.

“Đại nhân ngài đi đâu vậy?”

Lúc này đột nhiên người dẫn đường gọi lại đội trưởng đang muốn rời đi.

“Ta đi tìm đồ ăn, làm sao vậy?”

Đội trưởng nói, đồ ăn trên người bọn họ đã gần hết muốn đi tìm một chút đồ ăn. Nơi này là trong rừng hẳn có không ít đồ ăn.

“Đây là rừng rậm thưa ngài, nếu ngài không biết cách đi rừng rất dễ bị lạc.”

Người dẫn đường nhắc nhở đội trưởng.

Nghe vậy đội trường liền dừng chân lại, trong tình trạng này nếu bị lạc thì hắn sợ rằng sẽ gặp rắc rối lớn.

Buồn bực trở lại vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vân Ngọc cùng đội trưởng không biết rằng hai không pháp sư vừa rồi trước khi rời đi thiết bị do thám ma pháp trên thiên không ma cụ của bọn hắn có phản hồi.

Đây là thiết bị vô cùng nhạy vừa rồi thiết bị này đã sáng lên báo hiệu xung quanh có sinh vật ma pháp. Nhưng vấn đề là vùng núi này sinh vật ma pháp không tồn tại vì thế cũng chỉ có thể là người.

Cho nên bọn hắn mặc dù nhìn như rời xa nhưng lại thực ra là đang tiến hành thu hẹp khu vực có thể tồn tại mục tiêu.

Rất đơn giản thôi bay một vòng xung quanh khi nào thiết bị không sáng lên nữa liền quay lại, cứ như vậy không mất quá lâu thời gian bọn hắn liền khoanh vòng được vị trí của mục tiêu.

Lúc này bên ngoài khu rừng núi căn cứ quân sự tam thời một phi hành đoàn không pháp sư cũng đã lên không hướng về phía tọa độ được thông báo.