Chương 552: "Phương gia."
Phủ công tước Phương gia!
Không nơi này bây giờ đã không được gọi là phủ công tước nữa, hiện tại ở cái quốc gia này đã không còn cái gì công tước hay quý tộc tất cả chỉ còn là thường dân.
Vì thế tòa dinh thự này đã không được gọi là phủ công tước nữa nó chỉ là một dinh thự bình thường của Phương gia. Một gia tộc bình thường không quyền lực may ra cũng chỉ còn một chút tài sản hơi giàu có một chút mà thôi.
Nhiều năm kiểm soát phương bắc khiến mệnh lệnh của Long dễ dàng được thực thi tại nơi đây, các quý tộc còn lại không có chút sức phản kháng nào chỉ có thể yên lặng phối hợp với chính phủ.
Mà kỳ thực cũng không có bao nhiêu công việc cần làm, những năm qua giới quý tộc phương bắc đã bị Long giá không ngoại trừ việc phải ký một vài văn bản ra bọn hắn cũng không còn công việc gì phải làm.
Phương công tước cũng vậy, dù muốn hay không ông ta cũng đã đánh mất quyền sở hữu với lãnh địa gia tộc của mình. May ra chính là chính phủ giữ lời hứa chỉ thu hồi đất đai không thu hồi tài sản của bọn hắn, tòa dinh thự này cũng được coi như là tài sản vì thế gia tộc của ông ta có thể giữ lại tòa dinh thự này.
Phương công tước cam tâm sao? Làm sao có thể cam tâm đi được, vinh quang, quyền lực, lịch sử của gia tộc tất cả đều chấm dứt trong tay ông ta.
Đối với một vị công tước, là người đứng đầu gia tộc không ai có thể thản nhiên chấp nhận điều đó. Phương công tước cũng vậy, ông ta không cam tâm nhưng ông ta lại không thể làm gì cả.
Quyền lực, sức mạnh của gia tộc ông ta đều đã sụp đổ từ mười năm trước thời điểm q·uân đ·ội của gia tộc cùng các quý tộc phương bắc b·ị đ·ánh bại ông ta đã gần như mất quyền khống chế với lãnh địa gia tộc, từng chút từng chút một bị giá không chỉ còn là một con rối trên chính lãnh địa của mình.
Phản kháng ư!
Rất nhiều người đã phản kháng, nhưng bây giờ những kẻ đó cùng gia tộc của bọn hắn tất cả chỉ còn lại đống tro tàn.
Phương công tước cũng từng thử phản kháng những không có chút cơ hội nào có lẽ ông ta may mắn hơn những quý tộc khác, đặc biệt là Trần gia là những hành động của ông ta còn chưa quá đáng tới mức cả nhà ông ta phải biến thành tro.
Cho tới nay gia tộc của Phương công tước chỉ còn là cái danh, thậm chí bọn hắn đang còn phải sống dựa vào số tài sản tích trữ còn lại của gia tộc.
Gia tộc Phương công tước là một gia tộc quý tộc truyền thống, bọn hắn coi thường thương nhân xem thương nhân là thứ thân phận hạ đẳng và sẽ không làm bất cứ điều gì liên quan tới buôn bán.
Đương nhiên bọn hắn cũng sẽ không đi ra ngoài làm công cho người, đối với bọn hắn đây cũng là sự sỉ nhục mà làm công cho chính phủ càng không thể. Nó khác gì làm việc cho kẻ thù đâu chứ.
Vì thế hiện tại gia tộc của Phương công tước đã không còn bất kỳ nguồn thu nhập nào khác và phải sống dựa vào tài sản còn lại của gia tộc.
Lúc này một đội người ngựa xuất hiện trước cổng dinh thự của Phương gia, bộ trang phục trên thân những người này khiến người qua đường đều e ngại né tránh thật xa tránh việc bị bọn hắn để mắt tới.
Đối phương là đặc vụ của bộ nội an không phải là cảnh sát bình thường, bọn hắn có quyền bắt trước báo cáo sau. Đắc tội bọn hắn, bọn hắn có thể cho ngươi nếm thử tư vị ngồi tù như thế nào.
Mặc dù ngươi sẽ không thật sự ngồi tù, vài ngày sau đó sẽ được thả ra nếu không có chứng cứ, nhưng cái tư vị ngồi tù đặc biệt là có bạn tù chung không hay ho chút nào.
Các đặc vụ của bộ nội an xuống ngựa đi thẳng vào dinh thự mặc cho người hầu đã cật lực ngăn cản, đương nhiên cật lực ngăn cản ở đây cũng là trên miệng người hầu cũng không dám dùng vũ lực nếu không hắn sẽ c·hết rất khó coi.
Dù sao những đặc vụ này trên thân đều có v·ũ k·hí nếu dùng vũ lực ngăn cản người ta liền cho ngươi thành tổ ong.
Phương công tước giống như nhận ra được vấn đề ông ta đã đứng trước cửa dinh thự chờ đợi các đặc vụ.
“Các vị nếu ta không nhầm, không có lệnh khám nhà của tòa cho dù các ngươi cũng không được phép tiến vào tư gia phải không?”
Chờ các đặc vụ tới trước mặt mình Phương công tước mặt lạnh nói. Có người nói biết địch biết ta trăm trân trăm thắng, Phương công tước mặc dù cổ hủ nhưng cũng là người rất thông minh.
Đặc vụ dẫn đầu nghe vậy cười nhẹ lên tiếng.
“Đó là chuyện của phía cảnh sát, chúng tôi là đặc vụ có quyền tiền trảm hậu tấu. Phương Dật Phong các hạ hôm nay chúng ta tới đây muốn tìm Phương Trùng Dương không biết hắn có ở nhà.”
Phương Dật Phong chính là tên thật của Phương công tước, nhưng cũng đã rất nhiều năm rồi ông ta không nghe lại người gọi tên thật của mình. Dù sao trước kia cũng không ai dám gọi trực tiếp tên thật của ông ta như vậy, cho dù là đức vua cũng tôn trọng gọi ông ta một tiếng công tước.
Bây giờ khác rồi đã không còn công tước nào cả đối phương cũng liền không xưng ông ta là công tước mà gọi thẳng tên thật của ông ta.
“Hỗn xược! Tên của công tước đại nhân há là đám người các ngươi có thể gọi tùy tiện như vậy.”
Bên cạnh ông ta công tước phu nhân giống như không ý thức được tình hình hiện tại giận giữ trách mắng.
Nhưng lại chỉ nhận về ánh mắt lạnh lùng của những đặc vụ này.
“Phương phu nhân ta nghĩ ngài đã quên mất một chuyện. Quý tộc đã không còn tồn tại ở quốc gia này nữa, các ngươi hiện tại là thường dân ngoài việc xưng hô trực tiếp tên của các ngươi không có lựa chọn nào khác đâu.”
Đội trưởng lạnh lùng nói.
“Các ngươi! Các ngươi…”
Công tước phu nhân nghe vậy chỉ có thể chỉ tay vào các đặc vụ lặp đi lặp lại giận giữ mà không nói thêm được bất kỳ lời nào.
Toàn bộ thái độ của những đặc nhiệm này Phương công tước đều nhìn trong mắt, ông ta nhận ra rằng hiện tại hai chữ quý tộc đã không đe dọa được những nhân viên chính phủ này nữa.
“Chúng ta không có nhiều thời gian với hai vị. Chúng ta tới đây là để tìm Phương Trùng Dương, không biết bây giờ hắn ở đâu?”
Đặc vụ không kiên nhẫn nói.
“Trùng Dương! Nó đã không còn là người của Phương gia nữa, chúng ta đã trục xuất nó ra khỏi gia tộc.”
Nói tới đây Phương công tước nhìn những kẻ phía trước cười lạnh nói.
“Làm sao vậy? Đến cả các ngươi cũng không tìm được nó sao?”
Phương Trung Dương là cháu của Phương công tước, nửa năm trước bởi vì hắn tham gia kinh thương mà bị gia tộc cho là sỉ nhục trục xuất khỏi gia tộc, cũng bị đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ theo lý đúng là bọn họ không biết Phương Trùng Dương ở đâu thật.
“Trục xuất gia tộc! Một thủ đoạn rất cũ kỹ nhưng cũng rất hiệu quả.”
Đặc nhiệm cười mỉm, không hề che dấu nói ra phán đoán của mình.
Những lời này khiến đôi mắt Phương công tước híp lại nhưng ông ta không nói một lời.
“Phương Dật Phong tiên sinh bởi vì cháu ngài bị tình nghi phản nhân loại chúng ta mời ngài đi cùng chúng ta một chuyến phối hợp điều tra.”
Phản nhân loại! Đây là một tội cực kỳ nặng còn hơn cả tội phản quốc, bởi vì đây là tội mà tất cả các quốc gia nhân loại cùng nhau chế định, cho dù các quốc gia có là kẻ thù của nhau nhưng một khi đã phát ra tội này thì bất kỳ quốc gia nào cũng phải truy nã mục tiêu.
Trong lòng Phương công tước dậy sóng, nhưng bề ngoài ông ta vẫn rất bình tĩnh. Tội danh này đừng nói là cháu ông ta cho dù là hoàng đế Đế quốc nếu phạm phải cũng chỉ có đường c·hết.
“Hắn làm ra việc gì khiến các ngươi phải khép cho hắn tội như vậy? Hơn nữa đây là tội của hắn liên quan gì tới nhà ta.”
Công tước phu nhân ở một bên hoảng hốt nói.
“Phu nhân xin đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ mời tiên sinh phối hợp điều tra. Không ai nói ngài ấy có tội cả.”
Đội trưởng nói ánh mắt không ngừng quan sát hai người.
“Nó làm ra chuyện gì mà lại bị khép tội này?”
Phương công tước không nhịn được tò mò hỏi. Không phải tò mò mà bắt buộc phải hỏi, nếu ông ta không hỏi sự nghi ngờ nhằm vào ông ta sẽ càng lớn.
“Thật có lỗi đây là bí mật. Trước khi ngài ký các hiệp ước bảo mật chúng ta không thể tiết lộ cho ngài.”
Đội trưởng trả lời.
“Bây giờ chúng tôi yêu cầu ngài phối hợp điều tra với chúng tôi.”
“Có thể chờ ta sắp xếp một chút được không?”
Phương công tước hỏi.
“Có thể!”