Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 549: Kiểm tra.




Chương 549: Kiểm tra.

Phương bắc trong những năm qua luôn là vùng đất yên bình nhất của Nam Tinh.

Là vùng lãnh thổ truyền thống bị Long khống chế còn lâu hơn cả lãnh địa hoàng gia vùng đất này chưa bao giờ xảy a những v·ụ n·ổi loạn trong nhiều năm.

Nói là chưa bao giờ nổi loạn là sai rồi giới quý tộc ở đây trước kia âm mưu nổi loạn rất nhiều nhưng tất cả đều bị nhanh chóng dập tắt hoặc thậm chí là không kịp nổi loạn đã bị dập tắt.

Vì thế khi mệnh lệnh hủy bỏ chế độ phân đất phong hầu được đưa ra nơi này là nơi có ít sức chống cự nhất.

Khác với những nơi khác giới quý tộc ở đây đã bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa tư bản rất sâu sắc, rất nhiều người thậm chí đã từ bỏ cái gọi là vinh quang gia tộc để đi làm việc buôn bán, cái thứ công việc mà trước kia chỉ cần giới quý tộc đụng chạm tới cũng là một sự sỉ nhục cho gia tộc.

Đương nhiên không phải tất cả quý tộc đều như vậy, cũng có những quý tộc vẫn lựa chọn truyền thống khi không tham gia vào việc buôn bán mà chỉ dựa vào thu nhập từ thuế ruộng cùng thuế đi qua lãnh địa.

Nhưng thứ thuế truyền thống này hiện này đã suy giảm một cách trầm trọng khi rất nhiều người dân trong lãnh địa của bọn hắn bỏ ruộng đồng để đi lên thành phố tìm việc.

Theo đánh giá ruộng đồng của những lãnh địa này đã suy giảm một nửa so với mười năm trước nó cũng có nghĩa lượng thuế thu vào của những lãnh địa này đã mất một nửa. Còn chưa kể các thương nhân cũng lựa chọn né tránh những lãnh địa này khi thuế thông quan quá cao hơn nữa lại không có đường xá tốt.

Nguồn thu nhập bị suy giảm trong khi để giữ cái gọi là mặt mũi đám quý tộc vẫn sống một cuộc sống xa hoa khiến cho tài sản của bọn chúng ngày cả ít đi.

Thu vào không đủ chi lũ quý tộc truyền thống chỉ có thể bán đi tài sản của gia tộc để duy trì cuộc sống của mình. Thậm chí có những quý tộc đã bắt đầu sử dụng danh nghĩa quý tộc của mình để đem ra làm buôn bán.

Bằng cách nào đâu?

Chính là buôn bán hôn nhân của mình, các quý tộc đặc biệt là quý tộc trẻ sử dụng hôn nhân của mình như một món hàng, bọn hắn sẽ bán nó cho ai trả cái giá cao hơn người đó sẽ được.

Còn người mua ư? Chính là những nhà tư bản xuất thân bình dân, bọn hắn sẽ gả con của mình cùng với một khoản hồi môn đủ để các quý tộc này hài lòng để có thể có được cái danh quý tộc.

Thế giới này vẫn còn quý tộc và đối với bình dân cái danh quý tộc thực sự quá mê người với bọn hắn. Đối với những nhà tư bản tiền của họ đã là rất nhiều và thứ họ cần là là cái danh tiếng quý tộc và những quý tộc này chính là những người cung cấp danh hiệu quý tộc cho bọn hắn.

Nhìn qua chuyện này thực sự phi thường giống với nước Mỹ và Anh sau thời gian độc lập. Khi mà những nhà tư bản hàng đầu của Mỹ những người bình dân di cư có được khối tài sản khổng lồ muốn có được cái danh quý tộc đã dùng vô số tiền bạc của nhà mình để có thể gả con gái vào những gia đình quý tộc Anh, những quý tộc truyền thống đầy cổ hủ khuyết thiếu tài chính cũng vì những lý do ở trên sử dụng hôn nhân của mình như một cách để có tiền tiếp tục duy trì cuộc sống xa hoa.



Nhưng cũng chính vì thế mà sức mạnh của giới quý tộc phương bắc ngày càng suy yếu cho tới khi mệnh lệnh của Long xuất hiện bọn hắn thậm chí đã không còn sức lực để chống lại.

Những quý tộc trở thành nhà tư bản không có động lực cùng lý do để chống lại, những quý tộc truyền thống thì không còn năng lực để chống lại, bọn hắn còn phải dựa vào gia đình vợ hoặc chồng của mình để duy trì sinh hoạt đâu mà những gia đình đó đều là các nhà tư bản bọn hắn cũng đủ thông minh để hiểu lợi ích của chế độ mới và bọn hắn cũng không dám chống lại.

Mặc dù Phương công tước vị công tước già đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng cũng không thể cứu vãn được sự suy sụp của giới quý tộc, ông ta cuối cùng chỉ có thể giữ lại tài sản của gia tộc nhà mình và tiếp tục sống một cuộc sống yên lặng.

Nhưng nó không có nghĩa là Phương công tước không tìm đường ra cho gia tộc mình. Ô ta vẫn đủ tỉnh táo để hiểu rằng gia tộc khổng lồ và cổ hủ này phải thay đổi.

Một nhà kho gần bến tàu của thành Vĩnh Xuân, quản lý nhà kho đang chỉ đạo công nhân xép hàng hóa vào kho. Nếu để ý xung quanh nhà kho có không ít hộ vệ, tất cả số hộ vệ này vậy mà đều là siêu phàm giả hơn nữa còn không phải siêu phàm giả học đồ.

Không biết thế lực nào có thể có được một lực lượng như vậy.

Đúng lúc này một đội an ninh cảng đi tới xuất hiện ngoài nhà kho, nhưng đội an ninh này lại bị hộ vệ bên ngoài chặn lại.

An ninh cảng bị chặn lại lập tức làm ồn ào có bao giờ gặp phải chuyện này, trong cảng này ngoại trừ một số trường hợp hàng hóa của q·uân đ·ội bọn hắn còn chưa từng bị cản lại.

Đương nhiên an ninh cảng biết rằng nơi này không có cái gì hàng của q·uân đ·ội bọn hắn hoàn toàn có quyền kiểm tra nơi này.

Quản lý kho thấy ồn ào liền lập tức hoảng hốt chạy tới.

“Mau dừng lại! Mau dừng lại.”

Thấy thân phận của những người hộ vệ đang cản lại quản lý vội vã chạy tới vừa chạy vừa hét lớn ra hiệu cho hộ vệ không được ngăn cản an ninh cảng.

Đùa sao! Đây là an ninh cảng đấy ngươi đắc tội với bọn hắn có tin hay không một hai ngày bọn hắn lại tới kiểm tra một lần khiến ngươi không kinh doanh nổi.

Những chủ hàng thấy ngươi đắc tội với bọn họ như vậy người ta cũng sẽ không thêu kho của ngươi, không ai muốn hàng hóa của mình mỗi ngày đều bị kiểm tra cả cho dù đó không phải hàng cấm đi chăng nữa.

“Ha ha! Lương đội trưởng thật có lỗi lũ này là ta mới thuê về không hiểu chuyển xin ngài thứ lỗi cho.”

Quản lý kho đi tới cúi đầu xin lỗi với an ninh cảng, ông ta còn không quên lấy ra một xấp tiền trong người bí mất dúi vào tay bọn hắn.



Cất xấp tiền vào trong người khuôn mặt của an ninh cảng dịu đi rất nhiều, hắn nở nụ cười với quản lý nói.

“Không có gì! Người mới mà thôi mắc lỗi cũng là điều dễ hiểu.”

An ninh cảng làm ra vẻ phóng khoáng dễ dàng tha thứ cho người mới.

“Đúng vậy đúng vậy đội trưởng quả là một người tốt!”

Quản lý kho cười lấy lòng, ông ta còn không quên quay sang hộ vệ bên cạnh trừng mắt nói.

“Còn không mau cảm ơn Lương đội trưởng!”

Hộ vệ bên cạnh nghe vậy trừng lớn đôi mắt, một siêu phàm giả như hắn vậy mà lại phải xin lỗi một tên phàm nhân sao!

Quản lý kho thấy vậy dùng ánh mắt ra hiệu cho hộ vệ.

Ánh mắt này đánh thức hộ vệ để hắn nhớ lại nhiệm vụ của mình là gì, kiểm soát lại cảm xúc của mình vì đại cục hộ vệ cúi đầu xin lỗi.

“Vừa rồi là lỗi của tôi, xin các vị đại nhân tha thứ.”

An ninh cảng thấy vậy liền cười lớn.

“Ha ha! Như vậy thì tốt, chúng ta vào thôi.”

Nói rồi bốn người cùng với quản lý kho tiến vào để lại hộ vệ ở phía sau, bọn hắn không thấy được ánh mắt ngoan độc của hộ vệ bên dưới cùng với đôi tay nắm chặt.

An ninh cảng chỉ là phàm nhân, bọn hắn hoàn toàn không biết rằng kẻ vừa xin lỗi bọn hắn là một siêu phàm giả, khác với các cảng biển, cảng sông không được bố trí công cụ để phát hiện siêu phàm giả đặc biệt là khu cảng này lại còn ở phía bắc nơi không giáp ranh với bất kỳ quốc gia nào.



Vì thế bốn người hoàn toàn không biết được đám hộ vệ ở đây đều là siêu phàm giả. Một lỗ hổng trong hệ thống của Nam Tinh.

Tiến vào nhà kho an ninh cảng bắt đầu kiểm tra số hàng hóa bên trong.

“Những hàng hóa này là gì?”

Quan sát số thùng gỗ chất đống trong kho hàng Lương đội trưởng lên tiếng hỏi.

“Hầu hết đều là vải vóc cùng da thú thưa ngài!”

Quản lý nói.

“Có giấy chứng nhận nguồn gốc không?”

“Giấy chứng nhận hiện tại đang ở trong phòng làm việc của ta, các vị đại nhân xin tới phòng của ta.”

Quản lý nói, đôi mắt ông ta liên tục nhấp nháy ra hiệu cho bốn người.

Bốn người thấy vậy cười nhìn nhau.

“Ta muốn kiểm tra một chút. Hôm nay phía trên có tới!”

Lương đội trưởng vừa nói vừa chỉ ngón tay lên trời ý bảo phía trên hôm nay xuống kiểm tra chúng ta phải nghiêm túc một chút.

Quản lý rất nhanh hiểu ý này, trong lòng ông ta lộp bộp.

Tại sao lại tới kiểm tra vào lúc này?

Bình thường đám an ninh này chỉ cần cho chúng một chút chỗ tốt liền làm qua loa chút rồi đi, ai ngờ được hôm nay lại có người xuống khiến cái lũ này phải làm nghiêm túc.

“Làm sao vậy còn không mau mở ra, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nữa.”

Lương đội trưởng không kiên nhẫn nói hôm nay bọn hắn phải tích cực.

“Vâng vâng! Xin mới đi theo ta.”

Quan lý vội vàng mời ba người đi vào sâu trong kho.