Chương 537:
Trên con đường lớn nhất Kim Lăng một chiếc xe ngựa đang chạy như bay hướng về cung điện hoàng gia mặc cho trên đường phố đang có vô số phương tiện cùng người ngựa qua lại.
“Tránh ra, mau tránh hết ra lũ hạ đẳng.”
Trên xe ngựa người lái xe liên tục hét lớn để những người đang đi phía trước nhường đường.
Nhìn vào biểu tượng của Đế quốc trên xe ngựa đúng là không ai dám đụng chạm đến nó cả, mọi người đều vội vã né tránh nhường đường cho xe ngựa, cho dù những lời của người lái xe vô cùng khó nghe.
Đương nhiên đây chỉ là dân thường thôi, đối với lực lượng cảnh sát ở đây thì lại không như vậy, hai viên cảnh sát từ phía sau cưỡi ngựa đuổi tới bên cạnh ép xe ngựa vào bên đường.
Bởi vì tốc độ rất nhanh khiến phu xe suýt nữa đã mất không ché hai con ngựa nhưng rất may mắn mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nó cũng khiến cho trái tim người đi đường nhảy lên sợ hãi vội vã bỏ chạy tránh xa xe ngựa.
“Các ngươi làm gì? Có biết đây là xe ngựa của Đế quốc”
Người lái xe sau khi dừng được xe ngựa lại mới thở dài một hơi quay sang hai viên cạnh sát giận giữ nói không quên chỉ tay vào biểu tượng con rồng ba đầu biểu tượng của Đế quốc trên xe ngựa.
Nghe vậy viên cảnh sát liếc nhiền biểu tượng của Đế quốc được sơn ngoài cửa xe nhếch môi cười nói.
“Lão tử đếch quan tâm ngươi là ai. Hôm nay ngươi vi phạm luật trật tự đường phố, ngươi phải nộp phạt.”
Nghe là mình phải nộp phạt người lái xe lớn tiếng giận giữ.
“Ngươi nói cái gì? Nộp phạt! Ngươi có biết người trong xe là ai? Ngươi muốn c·hết ư?”
“Lão tử nói rồi! Lão tử đếch quan tâm ngươi là ai, hôm nay ngươi vi phạm luật của Nam Tinh ngươi phải nộp phạt. Tổng tiền nộp phạt là năm đồng.”
Một viên cảnh sát nghe vậy cũng lớn tiếng nói.
Năm đồng kỳ thực không nhiều, thậm chí được coi là nhỏ đối với phần lớn người Kim Lăng trên người bọn họ vẫn có thể dễ dàng móc ra được nhưng vấn đề ở đây mục tiêu bọn hắn phạt là xe ngựa mang biểu tượng Đế quốc đại diện cho cả Đế quốc, đừng nói là năm đồng cho dù mười đồng một trăm đồng cũng không được bởi vì đó là mặt mũi của Đế quốc.
“Khốn kiếp lão tử là sứ giả Đế quốc, sứ giả Đế quốc ngươi mắt mù rồi hả.”
Người lái xe giận giữ chỉ vào người mình rồi chỉ lên biểu tượng Đế quốc trên thân xe nói.
Nhưng nó không lay động được hai viên cảnh sát, bọn hắn thậm chí càng cười tươi hơn.
“Đây là Nam Tinh không phải Đế quốc các ngươi phải tuân thủ luật pháp Nam Tinh.”
“Đúng vậy đây là Nam Tinh không phải Đế quốc các ngươi phải tuân thủ luật pháp Nam Tinh.”
Thích náo nhiệt là sở thích của con người, chuyện đang xảy ra thu hút sự chú ý của mọi người qua đường, bọn họ vây quanh xe ngựa hóng chuyện.
Là người Nam Tinh đương nhiên bọn hắn sẽ đứng về phía quốc gia của mình, cho dù đối thủ có là Đế quốc đi chăng nữa vì thế có người đã phụ họa ngay khi viên cảnh sát vừa nói xong.
“Các ngươi muốn làm gì? Ta là sứ giả Đế quốc các ngươi muốn khiêu chiến với Đế quốc sao?”
Nhìn thấy đám đông quần tình xúc động người lái xe hơi lo sợ ngoài mạnh trong yếu đe dọa.
Nhưng lời của hắn lại khiến đám đông trở nên xao động hơn.
Lúc này của xe ngựa mở ra lộ ra Vương Ngọc Đại sắc mặt đang vô cùng khó coi ngồi bên trong, ông ta gọi người lái xe lại lệnh cho hắn nộp phạt rồi đóng sầm cửa lại cho thấy cảm xúc lúc này của ông ta rất không tốt.
Người lái xe nghe vậy không còn cách nào khác phải nộp phạt. Nếu bình thường bọn hắn còn có thể bị tịch thu phương tiện ba ngày, nhưng bởi vì là phương tiện ngoại giao những cảnh sát này không có quyền đó vì thế chỉ có thể để bọn hắn đi.
Ngồi trong xe sắc mặt Vương Ngọc Đại lúc này đã vô cùng khó coi, trên tay ông ta chính là tờ báo được xuất bản vào sáng nay, tờ báo trong tay bị nắm chặt tới nhăn nheo cho thấy lúc này ông ta đang phải kiềm chế như thế nào.
Không mất quá lâu xe ngựa cuối cùng cũng tới trước cổng cung điện hoàng gia, nhưng bị ngăn lại.
Đây là điều rất bình thường, dù sao cũng là cung điện hoàng gia không phải ai cũng có thể tiến vào nhưng cảm xúc lúc này của Vương Ngọc Đại đã ảnh hưởng tới phán đoán của ông ta.
Ông ta cho rằng việc chặn xe ngựa này là đang cố ý sỉ nhục mình một sứ giả của Đế quốc, quốc gia hùng mạnh nhất nhân loại.
Mà quả thật Long không muốn gặp ông ta, hiện tại hắn đang ở bộ tư lệnh làm gì có thời gian gặp mặt.
“Đại nhân! Bệ hạ hiện tại không ở trong vương cung, có chuyện gì ngài có thể gặp mặt An Hồng bộ trưởng chuyển lời.”
Linh Uyên hiện tại là người lớn nhất trong vương cung nàng tiễn Vương Ngọc Đại đi bằng những lời lẽ lạnh lùng không chút nể mặt.
“Ha ha ha, được…được lắm ha ha ha.”
Vương Ngọc Đại giận giữ thành cười, ông ta cười lớn đến mức toàn bộ mọi người xung quanh đều có thể nghe được.
“Rất tốt…rất tốt nếu đã như vậy các ngươi liền chờ đợi đi. Ta đây cũng bớt việc ha ha ha. Đi thôi trở về!”
Vương Ngọc Đại cười lớn ra lệnh cho người lái xe quay xe trở về khách sạn mà không hề đi tới bộ ngoại giao gặp mặt An Hồng.
Trước khi xe ngựa quay đi ông ta còn không quên vứt luôn tờ báo trên tay ra cửa xe, tờ báo văng lên ngay trước mặt Linh Uyên che đi cả khuôn mặt của nàng.
Một hành động cực kỳ thất lễ, đặc biệt là khi Linh Uyên còn là thư ký của đức vua. Quân cận vệ xung quanh thấy vậy đã đặt tay lên cò súng chỉ cần có lễ bọn hắn sẽ lập tức bắt giữ kẻ trong xe cho dù có là sứ giả của Đế quốc, một đại pháp sư đi chăng nữa.
Bọn hắn cũng không phải chưa từng g·iết người Đế quốc, cũng không phải chưa từng bắt đại pháp sư của Đế quốc thêm một người nữa cũng không sao chỉ có điều lần này là công khai không phải là những cuộc tranh đấu trong bí mật giữa hai bên.
Cầm lấy tờ báo đang che trên mặt mình đi, Linh Uyên ngăn cản quân cận vệ hành động nàng nhìn xe ngựa đang dần rời xa hít một hơi thật sâu trở lại cung điện hoàng gia.
Nhưng những người lính của quân cận vệ đều có thể nhìn thấy được đôi bàn tay đang nắm chặt của nàng.
Trở về nơi ở, đã có rất nhiều người chờ đợi trước cổng, ngay khi Vương Ngọc Đại xuống xe trợ thủ của ông ta lập tức hỏi.
“Đại nhân ngài về nhanh như vậy?”
Vương Ngọc Đại nghe vậy cười lạnh nói.
“Không có cách người ta không muốn gặp ta cũng chỉ có thể trở về.”
Nói rồi ông ta hỏi lại trợ thủ.
“Có tin tức của hạm đội chưa?”
“Không có thưa ngài, chúng ta chỉ có tin tức từ gián điệp ngày hôm qua hai hạm đội đã chạm trán, đại công tước đã ra tay gây ra thiệt hại nặng nề cho hạm đội Nam Tinh.”
Phụ tá trả lời.
Suy nghĩ một lúc Vương Ngọc Đại nói.
“Chuẩn bị ma trận đưa tin, chúng ta phải đưa tin này trở về nước.”
Đây là một tin tức quan trọng.
Với việc này Thánh quốc đã không còn cách nào bảo vệ Nam Tinh nữa, nếu không sẽ gây ra rạn nứt trong nội bộ phe Thánh quốc.
Chắc chắn Nam Tinh sẽ phải đối mặt với toàn bộ quý tộc trên thế giới này, Đế quốc cần nhanh chóng biết được tin tức làm ra phản ứng để có thể được lợi nhất trong tình huống sắp tới.
Cũng vào lúc này sau hơn chín mươi phút bay cuối cùng Diêu pháp thánh cũng nhìn thấy bờ.
Nhìn quanh một lượt đây là một bờ biển hoang vắng, dùng ưng nhãn nhìn tới cuối đường chân trời Diêu pháp không thấy được một bóng người chứ đừng nói tới ngôi làng hay thành phố.
Cũng đã hơn trăm năm rồi Diêu pháp thánh chưa từng đến vùng đất này vì thế ông ta thật sự không xác định được mình đang ở đâu.
Nhưng Diêu pháp thánh có kinh nghiệm, ông ta bắt đầu bay dọc theo bờ biển thế nào ông ta cũng có thể tìn được một làng chài ven biển. Nếu may mắn hơn thậm chí có thể tìm được một bến cảng.
Mười phút sau Diêu pháp thánh nhìn thấy một bến cảng nhỏ, sự xuất hiện trên bầu trời của ông ta đã gây ra hoang mang cho người trong cảng, nhưng Diêu pháp thánh không quan tâm ông ta cần phải nhanh chóng liên lạc với Đế quốc cũng như trị thương cho mình.