Chương 534: Phóng xạ (2).
Đôi mắt không thể nhìn thấy mọi cảm giác với bên ngoài đều phải thông qua thính giác khiến Diêu pháp thánh rất thiếu cảm giác an toàn, không gian xung quanh tối như mực nhưng bên tại ông ta liên tục vang lên những tiếng hét thảm thiết.
Căn phòng này không cách âm ông ta hoàn toàn có thể nghe được những âm thanh la hét bên ngoài, bốn vị linh mục đang chữa thương cho ông ta cảm xúc cũng không ổn định khi liên tục nghe thấy những âm thanh ám ảnh kia.
Thông qua giao động ma pháp của những người này Diêu pháp thánh có thể cảm giác được cảm xúc của bọn hắn đang rất mất ổn định.
Diêu pháp thánh cũng rất tò mò chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, ông ta ra lệnh cho người hầu ra ngoài xem chuyện gì. Tới khi người hầu trở về mặc dù không thể nhìn thấy cảm xúc của người hầu nhưng ông ta cảm giác được người hầu đang cố gắng nhịn xuống cơn buồn nôn của mình, mặc dù trong cổ họng ông ta luôn phát ra những âm thanh n·ôn m·ửa.
“Có chuyện gì vậy!”
Diêu pháp thánh không nhịn được lên tiếng hỏi. Bốn vị linh mục khác cũng nhìn về phía ông ta chờ đợi câu trả lời.
Nghĩ lại cảnh tượng ông ta thấy vừa rồi người hầu cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng cố gắng bình tĩnh nói.
“Thưa ngài khoang tàu hiện tại rất hỗn loạn, rất nhiều người đã trúng độc không biết.”
“Độc gì? Ngay cả linh mục cũng không làm gì được sao?”
“Giống như tất cả ma pháp chữa trị của linh mục đều không có tác dụng thưa ngài, các linh mục đang tìm cách khác. Hạm phó đề nghị chúng ta không nên ra ngoài.”
Người hầu bẩm báo. Kỳ thực với tình trạng hiện tại của Diêu pháp thánh ông ta cũng sẽ không ra khỏi phòng.
“Bao nhiêu người trúng độc? Tại sao ta cảm giác như toàn bộ tàu đã trúng độc vậy?”
Diêu pháp thánh hỏi, vô số tiếng rên rỉ đau đớn vẫn đang vọng vào tai ông ta tựa như toàn bộ tất cả đều đã trúng độc.
“Hạm phó nói ít nhất một phần ba thủy thủ còn sống sót đã trúng độc, đến bây giờ hầu hết đều là phàm nhân. Các linh mục cho rằng siêu phàm giả có sức chống chịu tốt hơn so với phàm nhân nên không trúng độc, đặc biệt là những người từng lên boong tàu. Vì hạm phó đã ra lệnh mọi người không được lên boong tàu.”
“Một phần ba! Đám linh mục làm gì mà để tới một phần ba thủy thủ trúng độc.”
Diêu pháp thánh nghe vậy không nhịn được giận giữ nói.
Không ai dám lên tiếng bào chữa cho các linh mục cả, mặc dù trước đó người hầu đã nói đây là độc không biết ma pháp của các linh mục không có tác dụng. Đối với các linh mục một khi ma pháp mất tác dụng bọn hắn cũng không khác gì những nhân viên cứu hộ bình thường, thậm chí còn không bằng khi những linh mục này phụ thuộc rất nhiều vào ma pháp, kỹ năng y tế thông thường của bọn hắn thực sự không nhiều.
Vì thế khi ma pháp đã không có tác dụng tình huống hiện tại của con tàu này trở nên vô cùng bết bát.
Thấy không ai trả lời Diêu pháp thánh cũng không còn cách nào yên lặng tiếp tục chữa thương, ông ta chỉ có thể mong các linh mục có thể tìm kiếm được cách giải độc.
Suốt quá trình này âm thanh thê lương đầy ám ảnh vẫn không ngừng truyền vào tai ông ta.
Việc không thể nhìn thấy xung quanh trong khi bên tại luôn vang lên những tiếng la hét đau đớn thất thanh là một thử thách rất lớn đối với tâm lý của một người, cho dù là đối với Diêu pháp thánh điều này cũng không đơn giản cho dù ông ta có sống hơn chín trăm năm đi chăng nữa thì vẫn là con người.
Ọe!
Không biết trải qua bao lâu đột nhiên tiếng nôn ọe vang lên trong phòng.
Âm thanh này khiến cho năm người trong phòng giật mình, tâm lý đang căng thẳng đột nhiên vang lên những âm thanh như vậy ai cũng rất sẽ giật mình trong lòng.
“Có chuyện gì vậy?”
Diêu pháp thánh lo lắng hỏi, bốn người còn lại đồng loạt nhìn về hướng âm thanh phát ra. Nơi đó người hầu đang không ngừng n·ôn m·ửa, bên trong những bãi nôn còn lẫn cả v·ết m·áu.
“Thưa ngài người hầu của ngài giống như đã trúng độc.”
Một linh mục lên tiếng trả lời, mặc dù chưa nhìn thấy tình trạng của người trúng độc nhưng biểu hiện này các linh mục cũng biết đối phương bị trúng độc.
Dù vậy cả bốn người không một ai tiến lên hỗ trợ người hầu, bọn hắn đang phải chữa trị cho pháp thánh nếu không có lệnh của ông ta bọn hắn không dám ngừng công việc lại.
Kỳ thực bọn hắn cũng cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, nhưng bởi vì đang phải chữa trị cho Diêu pháp thánh khiến bọn hắn chỉ cho rằng đây là do mệt mỏi do sử dụng ma pháp quá độ.
“Mau gọi người bên ngoài vào đưa hắn đi chữa trị.”
Diêu pháp thánh không để cho các linh mục dừng việc chữa trị lại mà muốn gọi người bên ngoài vào giúp, ông ta cho rằng hiện tại cần ưu tiên chữa trị cho ông ta hơn. Chỉ cần ông ta hồi phục mọi mối nguy hiểm đều có thể ổn định.
Đương nhiên cho dù đối phương có sử dụng thứ v·ũ k·hí vừa rồi đi chăng nữa.
Diêu pháp thánh không hề lo lắng với thứ v·ũ k·hí kia, tốc độ rơi của nó ông ta hoàn toàn có thể đón được. Diêu pháp thánh cho rằng chỉ cần pháp hủy thứ kia liền không có bất kỳ nguy hiểm nào.
“Người đâu!”
Nghe vậy linh mục lập tức lớn tiếng gọi người bên ngoài vào.
Nhưng chờ một lúc bên ngoài lại không hề trả lời khiến linh mục lại phải lớn tiếng gọi lại.
Không hề có tiếng trả lời mặc dù bên ngoài vẫn không ngừng vọng vào tiếng la hét thất thanh.
Không người trả lời khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề, bây giờ bọn hắn nhận ra rằng bọn đã mất hoàn toàn liên hệ với bên ngoài, người hầu đã không còn sức để ra ngoài nữa. Nếu muốn biết tình huống bên ngoài bây giờ chỉ có thể một trong số các linh mục dừng ma pháp lại đi ra ngoài.
Phải biết ma pháp chữa trị bọn hắn đang thi triển một khi gián đoạn hiểu quả sẽ cực kỳ suy giảm, cho dù sau đó có quay lại thì cũng không còn hiệu quả như trước.
“Ra ngoài xem chuyện gì xảy ra?”
Diêu pháp thánh ra lệnh.
Không thể liên lạc với bên ngoài khiến Diêu pháp thánh có cảm giác không an toàn, phải biết hiện tại là thời điểm ông ta yếu ớt nhất nếu kẻ thù t·ấn c·ông lên tàu sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nghe vậy một linh mục đứng dậy đi tới bên cạnh người hầu thi triển ma pháp chữa trị lên người này nhưng đúng như những gì được biết hoàn toàn không có tác dụng, người hầu vẫn n·ôn m·ửa không ngừng.
Tạm dừng việc chữa trị lại linh mục mở cánh cửa phòng ra, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp khoang tàu.
“Có chuyện gì vậy?”
Diêu pháp thánh không nhịn được hỏi.
“Đại nhân xin đợi một chút!”
Linh mục lên tiếng rồi hắn bước ra ngoài, tiếng cánh cửa đóng lại cùng việc không nhận được câu trả lời chính xác khiến những người trong phòng trở nên lo lắng.
Không biết qua bao lâu linh mục trở lại.
“Đại nhân hai phần ba tàu đã trúng độc, ngay cả những siêu phàm giả học đồ cũng đã trúng độc. Các siêu phàm giả bình thường cũng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu trúng độc.”
Trái tim Diêu pháp thánh co thắt lại sau những lời của linh mục.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng sau khi nghe những lời này Diêu pháp thánh vẫn có thể mường tưởng biểu cảm của những người bên trong lúc này.
“Mau cho tàu rời khỏi đây ngay? Tại sao tàu không rời đi?”
Đến bây giờ cho dù là người ngu cũng hiểu được toàn bộ khu vực xung quanh đều có độc nếu không sẽ không có chuyện toàn bộ tàu trúng độc được.
“Đại nhân tàu đã t·ê l·iệt, các thủy thủ không còn khả năng để vận hành tàu nữa.”
Lời của linh mục khiến trái tim những người ở đây lạnh xuống, nếu không có tàu bọn hắn liền mắc kẹt ở đây chờ đợi c·ái c·hết sao?
“Mau tới chữa trị cho ta.”
Tình hình này Diêu pháp thánh cũng chỉ có thể mong chờ sau khi ông ta khôi phục khả năng hoạt động sẽ xử lý được.
Các linh mục nghe vậy cũng biết hiện tại cũng chỉ có thể trông chờ Diêu pháp thánh, vì thế bọn hắn không giữ lại chút nào nữa dùng toàn lực chữa thương cho ông ta.
Nhưng không biết trải qua bao lâu, Diêu pháp thánh lại nghe được tiếng nôn ọe ngay bên tai.
“Có chuyện gì? Lại có người trúng độc sao?”
Âm thanh này rất gần, ông ta ngờ rằng là người bên cạnh mình.
“Đại nhân Hiếu đã trúng độc.”
Những lời hoảng hốt vang lên bên tai Diêu pháp thánh, toàn bộ căn phòng đã trở nên hỗn loạn.
Lại không biết trải qua bao lâu lần lượt bốn người đều trúng độc ngã nhoài bên người Diêu pháp thánh, ông ta cảm nhận được bãi nỗn của bọn hắn đã vương lên người mình.
Cơ thể của Diêu pháp thánh vẫn còn hơn ba phần tư chưa được chữa trị, nhưng đã không còn cách nào khác ông ta từ bỏ chữa trị cơ thể tập trung vào đôi mắt, trong khi những âm thanh la hét thê thảm liên tục vang lên bên tai.
Gần một ngày sau Diêu pháp thánh đã mở mắt ra, không biết từ bao giờ âm thanh ám ảnh vang lên bên tai đã biến mất.
Ngắm nhìn xung quanh một hình ảnh thảm trạng xuất hiện trong căn phòng.
Khắp nơi đều là bãi nôn và máu, năm người kia đang nằm la liệt trên sàn da của bọn hắn đang tróc ra lộ ra những miếng cơ thịt đỏ thẫm bên trong. Thứ này còn kinh khủng hơn cả lột da nữa.
Kiểm tra toàn bộ, tất cả đều đ·ã c·hết, Diêu pháp thánh đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Đập vào mắt ông ta là một cảnh tưởng man rợ, xác người nằm la liệt trên sàn tất cả đều giống như là bị lột da, máu và bãi nôn đã phủ cả sàn tàu.
Nuốt một ngụm nước miếng Diêu pháp thánh áp chế cơn đau do vết bỏng gây ra cùng với cảm giác buồn nôn trong dạ dày thi triển ma pháp phòng thủ đi về phía trước.
Những người sống sót cuối cùng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, Diêu pháp thánh không nỡ để bọn hắn chịu đau đớn sau khi xác định không có cách cứu chữa ông ta cũng chỉ có thể kết thúc sự đau đơn cho những người này.
Ngay cả hạm phó, hạm trưởng, đô đốc đều có c·ái c·hết tương tự thời điểm ông ta nhìn thấy hạm phó hắn đang nằm liệt trong phòng bệnh, miệng mũi liên tục phun ra máu tươi hắn cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ.
Diêu pháp thánh nhìn thấy được trong ánh mắt của hạm phó sự cầu xin, cầu xin ông ta kết thúc sự đau đớn cho mình.