Chương 512: Biện pháp.
Vụ ẩ·u đ·ả!
Không nó đã không còn được coi là ẩ·u đ·ả nữa rồi mà là g·iết người có chủ đích, vụ t·ấn c·ông này đã g·iết c·hết sáu người trong đó còn là khi cảnh sát cưỡng ép can thiệp đã n·gộ s·át thêm hai người nữa.
Kỳ thực nếu không phải cảnh sát can thiệp kịp thời có thể số n·gười c·hết sẽ còn nhiều hơn nữa. May mắn Kim Lăng là thủ đô của vương quốc an ninh ở đây luôn rất tốt mỗi con phố đều có cảnh sát canh gác huống chi nơi họp mặt của các tín đồ như Lâm Nhược Nam lại là khu vực gần trung tâm thành phố nơi hoạt động chính của các quan chức, tri thức hay những người ở tầng lớp trên của xã hội vì thế cũng là nơi lực lượng cảnh sát được bố trí nhiều nhất.
Thực ra trước khi đám người t·ấn c·ông Lâm Nhược Nam và những người còn lại bọn hắn đã bị lực lượng cảnh sát trong khu vực chú ý tới. Dù sao một đám người tụ tập hung thần ác sát tiến vào nội thành cho dù là ai cũng phải chú ý.
Nhưng mọi chuyện thực sự diễn ra quá nhanh cho dù cảnh sát lập tức can thiệp ngay sau đó cũng không kịp. Cả chục người cùng dùng sức đạp vào một người dưới chân cho dù mỗi người một đạp cũng đủ để người đó thành một bãi thịt.
Một vụ mâu thuẫn tôn giáo dẫn tới c·hết người đầu tiên đã diễn ra ngay trong thành Kim Lăng thủ đô của vương quốc như vậy.
Vụ án này thực sự rất nghiêm trọng nó đã kinh động tới cả Long. Không chỉ bởi vì vụ án diễn ra trong nội thành Kim Lăng là bốn trong số những n·gười c·hết đều là quan chức chính phủ và nhà tư bản những người có thân phận trong xã hội.
Tới bây giờ vấn đề tôn giáo mới thực sự được đặt lên mặt bàn làm việc của Long.
Lướt qua từng con chữ của bảng báo cáo trước mặt Long không nhịn được cơn giận giữ của mình ném nó vào mặt hai vị bộ trưởng bộ xã hội và văn hóa cùng bộ trưởng bộ tuyên truyền đứng trước mặt.
“Xem sản phẩm của các ngươi đi! Khốn kiếp!”
Long phẫn nộ hét thẳng vào mặt hai vị bộ trưởng.
Cả hai đều không nói một lời đứng cúi gằm mặt hứng chịu cơn phẫn nộ của Long.
“Làm sao rồi! Không nói, tình trạng ra nông nỗi này rồi không nói các ngươi có thể thoát khỏi trách nhiệm ư?”
Long không chịu bỏ qua hắn đang cực kỳ phẫn nộ, và đương nhiên hai vị bộ trưởng trước mặt là nơi phát tiết cơn phẫn nộ của hắn.
“Bệ hạ! Chuyện này cũng một phần do lỗi của thần.”
Một bên Văn Trung lên tiếng nhận lỗi mong muốn Long có thể hạ cơn giận của mình xuống.
Cơn giận không những không hạ xuống mà Long còn hướng thẳng về phía Văn Trung.
“Không phải lỗi của ngươi chẳng lẽ là lỗi của ta.”
Lời vừa ra Văn Trung cũng không còn mặt mũi nào chỉ đành cùng với hai vị bộ trưởng đứng chịu trận hứng chịu cơn phẫn nộ của Long.
Là thần tử của Long trong nhiều năm Văn Trung biết những lúc thế này tốt nhất nên im lăng và chờ đợi cơn phẫn nộ của hắn đi qua.
Hai cô nàng thư ký Linh Uyên cùng Linh Tuyền cũng không nói một lời đứng trong góc phòng chờ đợi, các nàng cũng quá quen với việc bệ hạ thi thoảng lại nổi giận rồi. Dù sao quản lý một quốc gia không phải lúc nào cũng suôn sẻ sẽ có những lúc va vấp là chuyện bình thường.
Đừng nói là ở thời đại này cho dù là ở hiện đại cũng sẽ có những lúc như vậy không có thứ gì là hoàn hảo cả.
Có lẽ ở đây người không cúi đầu cũng chỉ là Phùng Cương, tên này lưng thẳng tắp đứng ở đó không hề cúi đầu né tránh ánh mắt của Long, mà thực ra hắn cũng không bị Long nhìn tới dù sao chuyện này ngoại trừ việc cảnh sát can thiệp sau đó liền không có vấn đề của hắn.
Xả giận một đợt Long ngồi xuống tu hết cốc nước trên bàn thở dài một hơi. Hai nha đầu này cũng rất tri kỷ, biết mỗi khi hắn phẫn nộ liền sẽ khát nước chuẩn bị sẵn cả một cốc ngước đầy cho hắn.
Quả không tốn công hắn nuôi lớn, bỏ công dạy dỗ!
Trong lòng Long không khỏi khen ngợi hai thư ký của mình.
Thở dài một hơi Long nhìn bốn người đang đứng nói.
“Ngồi xuống đi!”
Phát tiết cơn phẫn nộ của mình xong Long ra hiệu cho bốn người ngồi xuống.
Nhận lấy nước từ trong tay Linh Uyên cùng Linh Tuyền bốn người lần lượt đưa ánh mắt cảm ơn cho hai nàng nhưng bọn hắn không uống mà đặt xuống.
“Bây giờ các ngươi định làm thế nào?”
Long lên tiếng hỏi khi hắn thấy bốn người đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của hắn.
“Bẩm bệ hạ thần hiện tại đã bắt giữ tổng cộng năm mươi hai người tham gia cuộc ẩ·u đ·ả lần này. Nhưng thần cho rằng kẻ chủ mưu đứng sau mới đáng tội, thần đã ra lệnh truy bắt cao tầng của giáo hội này.”
Phùng Cương là người lên tiếng đầu tiên, hắn chỉ có vai trò trong vụ án ẩ·u đ·ả lần này vì thế cũng là người có vai trò ít nhất trong những chuyện sắp tới. Chỉ cần bắt giữ đám người ẩ·u đ·ả cùng kẻ chủ mưu phía sau cùng thu thập bằng chứng liền được liền được, việc còn lại xét xử chúng liền có thể giao cho tòa án.
“Ừm! Còn các ngươi.”
Long cũng biết vai trò của bộ công an trong việc này khá hạn chế. Việc điều tra tà giáo đấy mặc dù cũng là từ bộ nội an nhưng nó là tà giáo hoạt động trong bí mật không phải các giáo phái hoạt động công khai tuyên truyền giáo lý của mình.
Những giáo phái này thuộc thẩm quyền quản lý của bộ xã hội và văn hóa, còn về bộ tuyên truyền Phùng Cương cho rằng cũng là bị vạ lây.
Dù sao những tín ngưỡng này hình thành cũng một phần là từ bàn tay của bộ tuyên truyền, hiện tại xảy ra những tín ngưỡng độc hại như vậy hẳn bộ tuyên truyền cũng phải chịu không ít trách nhiệm.
Phùng Cương nghĩ.
Đây hẳn là bệ hạ chưa xem đống giáo lý kia nếu không chắc hẳn sẽ không chỉ tức giận như thế này.
“Bệ hạ trước đây chúng ta đã quá nới lỏng với tôn giáo, thần cho rằng chúng ta cần phải siết chặt việc quản lý các tôn giáo hơn. Đặc biệt là các loại tôn giáo liên quan tới ngài nếu nếu…”
Bộ trưởng bộ xã hội và văn hóa nói, lời vừa đến đây hắn liền ấp úng biểu cảm khó xử giống như không dám nói tiếp.
Thấy vậy Long nhíu mày rất không hài lòng nói.
“Muốn nói liền nói, ấp a ấp úng ngươi có còn là bộ trưởng không vậy.”
Nghe được ra trong lời của Long sự không kiên nhẫn, bộ trưởng xã hội và văn hóa liền lên tiếng.
“Thân cho rằng nếu cần thiết chúng ta có thể xây dựng một tín ngưỡng thống nhất về bệ hạ cho ngươi dân. Những tín ngưỡng khác liên quan có thể bị xem là bất hợp hợp pháp.”
Nghe vậy tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, nếu chuyện này thật sự xảy ra đây liền không phải chỉ là vấn đề nội bộ trong nước nữa mà còn có thể kinh động tới hai siêu cường.
Hiện tại những tín ngưỡng liên quan tới Long không khiến bọn hắn cảnh giác bởi vì những tín ngưỡng này không lớn và rất chia cắt, nếu bây giờ thống nhất thành một tín ngưỡng chung như vậy nó sẽ không còn nhỏ và chia cắt nữa.
Chỉ cần là người thông minh liền có thể hiểu được Long làm ra cái tín ngưỡng này để làm gì.
Long không biết hai siêu cường có cho phép thứ này tồn tại hay không nhưng nếu là hắn liền đừng mơ mộng.
“Chuyện này tạm thời không cần nhắc tới.”
Long nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nhưng người trong phòng lại nghe ra vấn đề, chỉ là tạm thời không nhắc tới. Không có nghĩa là mãi mãi không được nhắc tới.
“Chúng ta cũng cần xây dựng một bộ luật rõ ràng về tôn giáo thưa bệ hạ. Nhưng vấn đề là liệu Tam Thần giáo có nằm trong quyền kiểm soát của bộ luật này không.”
Bộ trưởng văn hóa nói tiếp.
Đúng là một vấn đề khó giải quyết, muốn tất cả tôn giáo trên lãnh thổ Nam Tinh đều phải nằm trong quản lý như vậy liền phải đưa cả Tam Thần giáo vào danh sách này. Nhưng nếu làm như vậy có thể ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Lại một bài toán khó cho Long cùng nội các của mình.
Căn phòng lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
“Bệ hạ nếu không thể làm như vậy chúng ta cũng có thể đưa ra một quy định về các giáo nghĩa không được tuyên truyền. Như vậy sẽ dễ dàng hơn, hẳn lực cản từ Thánh quốc cũng không lớn.”
Lúc này Văn Trung lên tiếng cho ra một ý tưởng có thể điều hòa cả hai vấn đề.
Suy nghĩ ý tưởng này Long cho rằng nó không tệ.
“Ừm! Cũng tốt.”
“Còn nữa thưa bệ hạ! Thần cho rằng chúng ta nên thành lập một lực lượng cảnh sát tôn giáo.”
Lúc này bộ trưởng tuyên truyền lên tiếng.
“Tình huống hiện tại của vương quốc thần cho rằng cần có một lực lượng chuyên biệt cho vấn đề này.”
Trong báo cáo vừa rồi có nâng lên tỷ lệ t·ội p·hạm liên quan tới tôn giáo ngày càng tăng, vì thế bộ trưởng bộ tuyên truyền mới đề nghị thành lập một lực lượng cảnh sát tôn giáo nhằm ngăn chặn nó.
Vấn đề là lực lượng này sẽ thuộc quyền kiểm soát của ai đâu.
Những người trong phòng đều nghĩ tới vấn đề này sau khi bộ trưởng tuyên truyền kết thúc lời của mình.
Đương nhiên chuyện này bọn hắn không quyết định được, chỉ có thể chờ đợi quyết định của Long.