Chương 504: "Nam Tinh rất bất đắc dĩ."
Phú Xuân!
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục quân cách mạng vẫn ẩn mình trong vùng núi trong khi liên quân sau khi bố trí phòng tuyến dưới vùng đồng bằng ngăn cản quân cách mạng có thể đánh xuống tiến hành chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông lần thứ hai.
Đợt t·ấn c·ông lần hai này tổng quân số tham gia sẽ vào khoảng một trăm hai mươi nghìn quân, ít hơn lần trước ba mươi nghìn nhưng chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn lần trước rất nhiều.
Lần trước liên quân bởi vì coi thường quân cách mạng nên mới vội vã xua quân đuổi theo muốn kết thúc cuộc chiến này nhanh nhất có thể.
Nhưng cuộc hành quân này bị ngăn chặn gây ra tổn thất nặng khiến những bộ não nóng của liên quân tỉnh táo lại, bọn hắn hiểu ra quân cách mạng không phải là một lũ ô hợp có thể đơn giản b·ị đ·ánh tan mà là một đội quân chính quy được huấn luyện rất bài bản có một hệ thống chiến thuật tiên tiến được Nam Tinh hỗ trợ. Những biểu hiện trước đó của quân cách mạng bất quá chỉ để mê hoặc khiến bọn hắn hạ thấp cảnh giác mà thôi.
Ít nhất chính bọn hắn nghĩ như vậy còn mục đích quân cách mạng có đúng như vậy hay không thì bọn hắn không biết.
Bất quá không vì vậy mà vùng đồng bằng trở nên yên bình, biên giới phía bắc chỉ là vị trí ẩn mình của chủ lực quân cách mạng mà thôi, nhưng tại những nơi khác lực lượng của quân cách mạng vẫn tồn tại và vẫn tiếp tục tiến hành các cuộc t·ấn c·ông q·uấy r·ối khắp nơi trên lãnh thổ Phú Xuân không cho liên quân thời gian an bình.
Những lực lượng này không lớn, lúc thì vài trăm người, lúc thì chỉ vài chục người thậm chí có khi chỉ có vài người.
Bởi vì nhân số ít bọn họ có thể ẩn nấp luồn lách qua những trạm gác sau đó bất ngờ t·ấn c·ông vào những vị trí trọng yếu rồi lập tức rút lui vô tung khiến liên quân đau đầu vô cùng.
Có những lần bọn hắn giã thẳng pháo cối vào một kho lương lúc nửa đêm những bọn hắn liền rút đi ngay sau đó, đến phát pháo cối thứ hai cũng không bắn, cũng không quan tâm phát pháo cối thứ nhất có bắn trúng hay không.
Nhưng nó lại làm cho quân giữ kho lương căng thẳng cả đêm cho tới khi trời sáng bọn hắn cũng không an tâm ngủ được.
Những lúc khác quân cách mạng có thể tập hợp quân số áp đảo dễ dàng tiêu diệt những trạm gác hay điểm tập hợp quân lương, tới khi quân tiếp viện tới nơi mọi thứ liền đã muộn.
Liên quân rất muốn bắt lấy bọn hắn những lại không có cách nào, không giống như chủ lực của quân cách mạng những lực lượng này rất phân tán có khi ban đêm bọn hắn cầm súng lên bắn ngươi nhưng ban ngày bọn hắn lại trở thành một người dân an phận ngoan ngoãn rất khó nhận ra.
Đương nhiên liên quân không có kinh nghiệm đối phó với những trường hợp như thế này, bọn hắn dễ dàng bị quân cách mạng xoay như chong chóng.
Có thể nói quân cách mạng đi vô tới vô tung cũng không sai.
Đừng nói là thời đại này, cho dù là ở hiện đại cũng không có cách hiệu quả để đối phó với chiến thuật du kích như vậy. Nếu không người Mỹ cùng không sa lầy, Liên Xô cũng không bại trận mà rút lui.
Giới quý tộc thế giới này chưa bao giờ để ý tới sức mạnh của người thường, trong mắt bọn hắn những phàm nhân này hoàn toàn không phải mối đe dọa, chỉ cần giới siêu phàm giả vẫn nằm trong kiểm soát của bọn hắn liền không cần phải lo lắng.
Cũng chính vì thế bọn hắn không có kinh nghiệm đối phó với chiến thuật du kích như thế này. Trong hiểu biết của bọn hắn chiến thuật du kích chỉ là một lũ phản loạn trốn lên núi thi thoảng chạy xuống p·há h·oại c·ướp b·óc mà thôi.
Không ai nghĩ rằng ngay cả trong những thành trì được bảo vệ bởi lớp tường thành vững chắc cùng an ninh dày đặc chỉ có vài cửa ra vào cũng bị t·ấn c·ông.
Đã thế mục tiêu t·ấn c·ông của đối phương còn là phủ thành chủ nhưng ngay sau đó cho dù bọn hắn có tìm thế nào cũng không tìm ra những kẻ t·ấn c·ông ở đâu.
Không chỉ là p·há h·oại, quân cách mạng cũng tiến hành á·m s·át những quan chức của Phú Xuân, đặc biệt là các tướng lĩnh hay quan chức trung cao tầng.
Rất nhiều quan chức quý tộc bị á·m s·át khiến giới quý tộc khắp vương quốc trở nên khủng hoảng, nhiều người thậm chí trốn trong nhà không dám ra ngoài khiến những công việc hàng ngày của vương quốc này trở nên gián đoạn.
Đến cả việc vận lương bình thường hiện tại cũng trở nên khó khăn khi các quý tộc cùng quan viên đều ưu tiên sử dụng số quân còn lại cho nhiệm vụ bảo vệ an toàn của mình, lực lượng được phân phối cho nhiệm vụ vận chuyện hậu cần trở nên rất mỏng manh.
Thành ra đây lại biến thành cơ hội cho quân du kích khi nhằm vào hậu cần của liên quân.
Việc này đã dẫn tới mâu thuẫn giữa cao tầng liên quân và cao tầng Phú Xuân.
Đã không thể dẹp yên được quân phản loạn thì thôi đi, người ta đến cứu đã rất khổ rồi bây giờ đến cả cái nhiệm vụ hộ tống hậu cần cũng không làm được thử hỏi xem ai không bất mãn.
Nếu không phải đây là yêu cầu từ Đế quốc cùng với những cao tầng từ các vương quốc khác có khi tướng lĩnh liên quân đã bỏ về.
Bây giờ thì hay rồi, đi đánh hộ người khác đối phương được thì không nói bây giờ còn phải tử tự thân đi hộ tống lương thực cho chính mình.
Còn đám người Phú Xuân chính là không được cái tác dụng gì chỉ biết suốt ngày trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Tướng lĩnh của liên quân còn nói đùa rằng bây giờ nếu bọn hắn chiếm lĩnh quốc gia này sợ rằng đối phương cũng không biết, đương nhiên bọn hắn cũng chỉ có thể nói như vậy hiện tại bọn hắn là liên quân không phải quân xâm lược. Nếu bọn hắn dám làm vậy người đầu tiên không tha cho bọn hắn chính là Đế quốc.
Nội bộ liên minh hiện tại đã dủ loạn rồi Đế quốc không muốn loạn thêm nữa.
Nhưng cũng chính vì phải tự thân cử quân đi hộ tống lương thực khiến cho nhiều cứ điểm bị suy yếu thực lực. Đặc biệt là những cứ điểm phía sau phòng tuyến.
Cao tầng liên quân cho rằng chỉ cần những cứ điểm phía trước phòng tuyến không ngã khu vực phía sau không cần phải có quá nhiều quân phòng giữ trong những cứ điểm này, quân phản loạn hoạt động phía sau phòng tuyến không đủ mạnh để có thể nhanh chóng đánh hạ những cứ điểm đã được xây dựng chắc chắn. Bọn hắn chỉ có thể lựa chọn những trạm gác có quân lực yếu ớt để t·ấn c·ông.
Vì thế cao tầng liên quân ưu tiên điều quân tới những trạm gác dọc theo tuyến đường hậu cần cùng tăng cường lực lượng hộ tống.
Phần còn lại sẽ được tập hợp thành một lực lượng có nhiệm vụ truy quét lũ phản loạn.
Thành ra hiện tại lực lượng phòng thủ ở những cứ điểm quan t·rọng á·n ngữ những vị trí quan trọng sau hậu phương đã suy yếu.
Theo một số nguồn tình báo những cứ điểm đó hiện tại chỉ duy trì trên dưới một nghìn quân phòng thủ. Đối với những lực lượng quân phản loạn đang hoạt động trong nội bộ vương quốc một nghìn quân phòng thủ trong cứ điểm bọn hắn chính xác không có cách nào có thể nhanh chóng đánh hạ những cứ điểm này, dù sao bọn hắn không thể ở lại quá lâu, nếu không sẽ bị quân tiếp viện tới từ bốn phương tám hướng sau đó bao vây tiêu diệt.
Nhưng đó là những lực lượng hoạt động sau phòng tuyến còn nếu là quân chủ lực của quân cách mạng thì sao?
Hiện tại đang có một đội quân sáu nghìn người như vậy xuất hiện gần một cứ điểm quan trọng.
Cứ điểm mà đội quân này lựa chọn cực kỳ quan trọng, nó là mắt xích kết nối các lực lượng tại phòng tuyến cùng với hậu phương phía sau, một khi nơi này bị công phá tiền tuyến cùng hậu phương sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Còn lý do tại sao đội quân này có thể vượt qua các căn cứ tiền tuyến để tới đây kỳ thực rất đơn gian.
Các căn cứ của liên quân chỉ phòng thủ hướng vùng núi phía đông bắc của Phú Xuân, còn khu vực vùng núi biên giới với Nam Tinh thì không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Quân cách mạng chính là “lén qua” biên giới với Nam Tinh đi đường vòng để có thể vòng ra sau phòng tuyến của liên quân mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, thậm chí liên quân cũng không biết được chuyện này.
Cũng không thể trách người Nam Tinh được, vùng biên giới này đều là vùng núi lực lượng biên phòng rất khó kiểm soát.
Đúng vậy là Nam Tinh không kiểm soát được không phải là cố tình thả đi qua đâu.
Nhìn đi Nam Tinh cũng rất bất đắc dĩ!