Chương 502: Kéo dài.
“Nói như vậy khả năng cao pháp thánh sẽ đích thân ra tay?”
Long hỏi.
Biểu cảm trên khuôn mặt An Hồng giống như cảm thấy Long không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, ông ta nghiêm túc lên tiếng.
“Bệ hạ! Mặc dù những lời sắp tới của thần có thể khiến ngài tức giận nhưng thần vẫn phải nói.”
Dừng lại một chút chờ đợi thái độ của Long thấy hắn không lên tiếng ông ta liền nói.
“Những hành động của chúng ta đã nghiêm trọng ảnh hưởng tới gốc rễ của xã hội này, nếu không phải Đế quốc cùng Thánh quốc đang c·hiến t·ranh rất có thể bọn hắn sẽ hợp lực tiêu diệt chúng ta. Thần mong bệ hạ có thể suy xét tới những yêu cầu của Đế quốc, nó liên quan tới sự tồn vong của nước ta.”
Âm thanh cùng thái độ của An Hồng mang tới cho mọi người một cảm giác cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn.
Mọi người trong phòng đều không ít thì nhiều thi thoảng liếc nhìn Long sau đó lại lập tức né tránh, chuyện này quá nghiêm trọng bọn hắn thực sự không biết phải nói thể nào.
Long không lên tiếng, đôi mắt hắn nhìn về phía trước giống như đang nhìn An Hồng nhưng nếu quan sát kỹ ánh mắt hắn không nhìn An Hồng hay bất kỳ điều gì trước mặt hắn, Long chính xác đang lâm vào suy nghĩ chứ không phải đối đầu ánh mắt với bất kỳ ai, ngón tay liên tục gõ bàn tạo ra những tiếng vang đều đặn.
Cứ mỗi tiếng vang như vậy không khí trong phòng lại trở nên quỷ dị hơn, không ai lên tiếng đánh gãy nhịp điệu của tiếng vang ánh mắt bọn hắn thi thoảng chạm vào nhau sau đó lại lập tức rời đi. Tất cả đều đang chờ đợi quyết định của Long.
Cuối cùng tiến gõ dừng lại, Long nhìn An Hồng nghiêm túc nói.
“Chúng ta có thể kéo dài bao lâu?”
Nghe Long nói vậy biểu cảm trên mặt An Hồng giống như đang hỏi Long muốn nói gì, ông ta chưa hiểu được ý của Long. Thấy vậy hắn liền nhắc lại.
“Ngươi có thể kéo cuộc đàm phán này tới bao lâu?”
Lúc này An Hồng mới hoảng hốt hiểu được ý trong lời của Long, ông ta vội vã lên tiếng.
“Bệ hạ đây không phải vấn đề có thể kéo được bao lâu. Cho dù trong thời gian này chúng ta hỗ trợ quân cách mạng chiếm được Phú Xuân đi chăng nữa thì pháp thánh cũng sẽ hành động…”
An Hồng chưa nói hết lời đã bị Long dơ tay lên cắt đứt ra hiệu cho ông ta đừng nói tiếp. Hắn rất nghiêm túc nhìn ông ta nói.
“Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng. Ta muốn ngươi kéo dài cuộc đàm phán này càng lâu càng tốt, kéo dài thời gian pháp thánh hành động. Ngươi có làm được không?”
Ánh mắt của Long cực kỳ kiên định, An Hồng nhìn ra được trong ánh mắt đó cực kỳ tự tin không cho phép ông ta có thể từ chối.
An Hông không hiểu tại sao Long lại có lòng tin như vậy, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác. Đây là mệnh lệnh của đức vua ông ta không muốn làm cũng phải làm.
“Thần sẽ nỗ lực hết sức thưa bệ hạ.”
“Cho ta một khoảng thời gian!”
Long muốn biết chính xác.
Suy nghĩ một lúc An Hồng nói.
“Không quá hai tháng thưa bệ hạ.”
“Rất tốt! Ta mệnh lệnh cho toàn quân trong thời gian này luôn phải đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, ta không muốn vì bất kỳ ai mất cảnh giác liền phải trả cái giá nặng nề hiểu chưa.”
Long nhìn Thạch Kính Minh cùng Ngọc Kim Sơn bộ trưởng quốc phòng cùng tham mưu trưởng nói.
“Rõ thưa bệ hạ.”
Hai người mặc dù không có quyền lực điều quân nhưng bọn họ có thể mệnh lệnh cho các quân đoàn, dù sao đây là mệnh lệnh trực tiếp từ tổng tư lệnh.
“Cồ Lâm Biên! Nhiệm vụ của ngươi là theo dõi hành tung của các pháp thánh, ta không quan tâm ngươi làm cách nào ta chỉ muốn biết khi nào pháp thánh rời khỏi tầm mắt của các ngươi.”
“Phùng Cương trong hai tháng này triển khai chiến dịch truy quét gián điệp đặc biệt là gián điệp của Đế quốc. Tốt nhất là cứ vài ngày lại tóm mộ tên ra hành hình, phải cho Đế quốc thấy chúng ta đang phẫn nộ.”
Long lần lượt phân công nhiệm vụ cho những người trong phòng.
Sau khi phân công nhiệm vụ cho từng người xong Long dừng lại quan sát một vòng từng người một trong phòng rồi hắn tự tin nở một nụ cười nói.
“Ta biết các ngươi đều đang lo lắng chuyện pháp thánh có thể ra tay t·ấn c·ông chúng ta.”
Dừng một chút quan sát thái độ của mọi người trong phòng, mặc dù không ai lên tiếng như một số người có ánh mắt né tránh cũng đủ để Long hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn hắn.
“Các ngươi có thể yên tâm, ta không dám đảm bảo có thể ngăn được pháp thánh nhưng ta có thể đảm bảo kéo bọn hắn và cả Đế quốc c·hết cùng chúng ta.”
Một vài người trong phòng nghe vậy đều bất ngờ trợn thậm chí là kh·iếp sợ trong đó có cả An Hồng, nhưng cũng có một số người lại không quá bất ngờ thậm chí là bình tĩnh đơn cử như Phùng Cương cùng Cồ Lâm Biên và cả Ngọc Kim Sơn.
Bọn hắn biết vương quốc có một kế hoạch gọi là Thái Dương, cũng biết sơ qua nội dung của kế hoạch đó. Không nói đâu xa hiện tại tình báo chiến lược vẫn đang làm nhiệm vụ thu thập nguyên liệu h·ạt n·hân cho kế hoạch này.
Dù sao trong vương quốc cũng không tìm được mỏ urani bọn hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới có thể phát hiện cũng như khai thác mỏ đấy ở nước ngoài.
Là cơ quan đảm nhậm vai trò tình báo nước ngoài Cồ Lâm Biên đương nhiên phải biết được kế hoạch này, nhưng hắn cũng chỉ có những hiểu biết sơ bộ mà thôi không hoàn toàn biết được chi tiết của kế hoạch.
Dù sao toàn bộ kế hoạch đều do quân cận vệ thực hiện, những nguyên liệu thu thập được sau khi chuyển về vương quốc cũng do quân cận vệ tiếp nhận không ai biết được chúng đi về đâu và hoạt động như thế nào.
Bất quá chuyện Long rời khỏi Kim Lăng thời gian vừa rồi cũng đủ để đánh tín hiệu tới những người l·àm t·ình báo như bọn hắn, mặc dù không nói rõ nhưng chắc chắn kế hoạch kia đã có đột phá.
Còn về phía Ngọc Kim Sơn hắn kỳ thực cũng có hiểu biết về kế hoạch t·ấn c·ông toàn cầu, chính vì thông qua kế hoạch này khiến hắn đoán ra được một vài thứ.
Về phía Phùng Cương, người của hắn không tham gia vào việc khai thác quặng hay triển khai kế hoạch t·ấn c·ông toàn cầu gì đó. Nhưng đống hệ thống công nghiệp khổng lồ do quân cận vệ xây dựng trên khắp vương quốc lại không giấu được hắn. Dù sao hắn hiện là bộ trưởng bộ nội an, chịu trách nhiệm an ninh cho toàn bộ vương quốc này những nhà máy khổng lồ kia làm sao có thể qua mắt hắn được.
Vì thế mặc dù không biết rõ chi tiết kế hoạch nhưng những người này chính xác hiểu rõ một phần của kế hoạch không nhiều nhưng đủ để bọn hắn đo đạc được quy mô và tầm quan trọng của nó.
Long hiện tại vẫn không thể nói rõ chuyện này cho những người ở đây hắn chỉ có thể trấn an tất cả.
“Yên tâm! Nếu pháp thánh cùng Đế quốc không muốn chôn cùng chúng ta thì bọn hắn sẽ phải biết hành xử như thế nào.”
Nói là t·ấn c·ông toàn cầu nhưng trong kế hoạch hiện tại Nam Tinh cũng chỉ có đủ khả năng t·ấn c·ông Đế quốc, Thánh quốc vẫn nằm quá xa so với tầm ảnh hưởng của Nam Tinh hiện tại.
Nhưng có những lúc phải cho người ta lòng tin để có thể chiến đấu mới được.
Mặc dù không biết tại sao Long tự tin như vậy nhưng An Hông vẫn quyết định tin tưởng Long, hoặc là nói ông ta cũng không còn cách nào ngoài việc tin tưởng Long.
Thở dài một hơi An Hồng bình tĩnh nói.
“Thần sẽ cố gắng hết mình thưa bệ hạ.”
Ngoại trừ nói như vậy An Hồng cũng còn có cách nào đâu.
Sau đó bọn hắn tiếp tục bàn bạc kế hoạch hơn hai giờ nữa mới kết thúc.
Nửa giờ sau buổi họp kết thúc, Long không trở về thư phòng của mình mà đi tới một cung điện sau điện chính cùng với Cồ Lâm Biên.
Tại đây hắn gặp được cô chị gái không mấy quen thuộc của mình, nói không mấy quen thuộc cũng không chính xác mười năm qua hai người đã gặp nhau vài lần cũng coi như là người quen.
Ngô Diêu Ngọc bình tĩnh nhìn Long tiến vào, nàng đưa cốc rượu lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm tựa như không hề trông thấy biểu cảm như muốn g·iết người trên mặt Long.