Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 499:




Chương 499:

Trước khi c·hiến t·ranh diễn ra Đế quốc luôn cho rằng bọn hắn chiếm được ưu thế rất lớn trước Thánh quốc chỉ cần thực hiện đúng chiến lược kéo dài thời gian chờ đợi kho dự trữ của Thánh quốc hao hết bọn hắn hoàn toàn có thể chiến thắng, tới lúc đó Thánh quốc dù muốn hay không muốn cũng phải đầu hàng.

Nhưng Đế quốc không ngờ được bọn hắn đã tính nhầm, mặc dù tuyến đường sắt đông tây lý do lớn nhất khiến Đế quốc phát động c·hiến t·ranh khi chưa chuẩn bị đầy đủ không được hoàn thành nhưng nó cũng giúp áp lực hậu cần của Thánh quốc giảm xuống không nhỏ.

Ít nhất Thánh quốc vẫn có thể chống tới hiện tại công lao của nó không ít, trước đó hệ thống tình báo của Đế quốc từng đánh giá rằng kho dự trữ của Thánh quốc chỉ đủ cung cấp c·hiến t·ranh cho bọn hắn trong năm năm. Nhưng hiện tại năm năm đã qua Thánh quốc vẫn chưa có dấu hiệu của việc cạn kiệt dự trữ.

Còn chưa kể phía Nam Tinh cũng cung cấp v·ũ k·hí nhiều hơn cho Thánh quốc, đừng nhìn chỉ là v·ũ k·hí của phàm nhân mà nhầm. Trước kia muốn g·iết một siêu phàm giả một tới hai nghìn binh lính phàm nhân được huấn luyện tốt phải t·ấn c·ông liên tục tiêu hao ma năng của mới mong g·iết được đối phương, đó là trong trường hợp những người lính này không bỏ chạy. Thậm chí nếu đối phương có đồng đội thì bài toán sẽ không phải một cộng một bằng hai như vậy mà có thể phải là một cộng hai hoặc cộng ba.

Vì thế trước đây q·uân đ·ội phàm nhân rất khó có thể trở thành mối đe dọa trực tiếp với quân đoàn ma pháp, cùng lắm bọn hắn chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ quân đoàn ma pháp chiến đấu với quân đoàn ma pháp đối phương thôi.

Nhưng hiện tại ngay cả những đại pháp sư, hay đại hiệp sĩ cũng không dám dễ dàng lộ mặt trên chiến trường, một khi hắn dám làm như vậy sẽ có vô số nòng súng nhằm vào hắn.

Tốt thôi hắn có thể trốn thoát được, dù sao Thánh quốc cũng không có những loại v·ũ k·hí chống siêu phàm giả, nhưng hắn có thể sẽ phải trả giá bằng toàn bộ ma năng trong người.

Vì thế q·uân đ·ội phàm nhân trong cuộc chiến này đang đóng vai trò rất quan trọng giúp cho Thánh quốc giảm thiểu tiêu hao dự trữ.

Đế quốc cũng không thể nói Nam Tinh cái gì, dù sao chính là bọn hắn trước nhằm vào đối phương, bị trả đũa là điều không phải bàn cãi. Ít nhất hiện tại đối phương cũng không hề có ý định vạch mặt với Đế quốc không phong tỏa đường giao thương nếu không chính là t·hảm h·ọa của Đế quốc.



Đã như vậy hiện tại Đế quốc đang gặp rắc rối rất lớn khi các đồng minh của Đế quốc đang gặp rắc rối trong nội bộ, cuộc cách mạng ở Phú Xuân, sự thành lập của nhà nước mới tại Nam Dương đã khiến nội bộ những quốc gia này trở nên hỗn loạn.

Lần lượt nội bộ của các vương quốc này không ít thì nhỏ đều bùng p·hát n·ổi loạn, sự cai trị tàn bạo của giới quý tộc trước kia có thể tồn tại bởi vì bọn hắn sở hữu vũ lực tuyệt đối, nhưng hiện tại đã khác rồi v·ũ k·hí mới giúp quân phản loạn thu hẹp sức mạnh với giới quý tộc, bọn hắn đã không phải không thể chiến thắng như trước.

Rất nhiều bình dân sau khi chứng kiến quân phản loạn g·iết c·hết các siêu phàm giả những người bị xem như không thể chiến thắng thì ngọn lửa chôn sâu trong lòng đã bùng lên chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ lãnh thổ các đồng minh của Đế quốc đều trở nên hỗn loạn.

Lúc này Thánh quốc còn không ngừng gây áp lực khiến cho chủ lực của phe Đế quốc không bị kéo lại không thể trở về dẹp loạn, chỉ dựa vào lực lượng quân sự còn lại trong nước rất khó để đàn áp quân phản loạn.

Mặc dù phía Thánh quốc cũng gặp phải rắc rối tương tự nhưng quy mô, cùng tần suất của những cuộc phản loạn này nhỏ hơn rất nhiều so với Đế quốc.

Dù sao hai bên đang có c·hiến t·ranh việc giao lưu rất khó khăn, đặc biệt là những quốc gia xa ở phía tây, sợ rằng bọn hắn tới bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra ở phe bên kia. Những người khác biết chuyện cũng sẽ không lan ra đi vì thế những quốc gia này phi thường ổn định có thể đóng vai trò trở thành hậu phương cho Thánh quốc.

Không biết đây đã là lần thứ mấy Vương Ngọc Đại tới Nam Tinh nhưng mỗi lần tới đây ông ta đều cảm giác vương quốc này đang nhanh chóng thay đổi.

Lần này cũng vậy!

Lần trước Vương Ngọc Đại tới đây thành Kim Lăng mới chỉ phát triển tại một bên bờ sông Xen còn bờ bên kia lại vô cùng vắng vẻ không có bao nhiêu công trình.



Nhưng hôm nay khi đứng trên bến tàu khi ông ta đưa mắt nhìn tới bên kia bờ sông đã có vô số công trình kiến trúc, tàu thuyền qua lại hai bên bờ cũng vô cùng tấp nập.

Hai cây cầu mới xuất hiện trong mắt Vương Ngọc Đại khiến ông ta không thể không thán phục với trình độ xây dựng cùng độ chịu chi của người Nam Tinh.

Cả hai cây cầu đều có độ dài không tưởng, điều mà Vương Ngọc Đại không nghĩ tới. Cũng không phải Đế quốc không có những cây cầu như thế này nhưng hạn chế của chúng rất lớn.

Đầu tiên cầu Đế quốc xây dựng chỉ có thể sử dụng gỗ, chưa nói tới vấn đề khác chỉ riêng gỗ thôi cũng là một vấn đề rồi bởi vì nó rất dễ bị ăn mòn bởi sâu mọt và đặc biệt là những cây gỗ sử dụng làm cọc chống cho cầu khi bị ngâm trong nước thì độ bền của chúng càng đáng lo hơn, nếu sử dụng đá cho cầu thì độ dài của hai cây cầu này là quá lớn để đá có thể đáp ứng. Còn chưa kể nếu có b·ão l·ũ những cây cầu này cũng rất dễ bị cuốn trôi nữa.

Vấn đề tiếp theo chính là bởi vì năng lực xây dựng hạn chế khiến những cây cầu này thường thấp vào rất nhiều trụ chống bên dưới, thành ra một khi nó được xây dựng cũng đồng nghĩa với việc tuyến đường sông bị cắt đứt.

Hai cây cầu Vương Ngọc Đại nhìn thấy lại hoàn toàn khác, đầu tiên là nó đủ cao cùng các trụ cầu cũng có khoảng cách đủ xa để tàu bè bình thường có thể đi qua. Con tàu Vương Ngọc Đại vừa xuống chính là như vậy.

Đã thế toàn bộ cầu đều được làm từ sắt thép, nơi duy nhất Vương Ngọc Đại không nhìn thấy sắt thép có lẽ là các trụ cầu với những cọc bê tông lớn nâng đỡ lên cây cầu. Vương Ngọc Đại không biết Nam Tinh phải tiêu tốn bao nhiêu sắt thép mới có thể xây được hai cây cầu này, nhưng ông ta cho rằng làm như vậy rất lãng phí.

Nếu có thể sử dụng chúng để rèn v·ũ k·hí, đóng t·àu c·hiến thì có thể trang bị cho bao nhiêu binh lính, dùng nhiều sắt thép như vậy để xây dựng hai cây cầu hoàn toàn không có lời.

Tư duy của Vương Ngọc Đại vẫn còn rất trì trệ mặc cho ông ta là người tiếp xúc với Nam Tinh nhiều nhất, ông ta cũng không hiểu được những cây cầu này có bao nhiêu tác dụng.



Cũng chỉ có thể cho đám dân đen qua lại dễ dàng một chút thôi, đúng rồi còn có thể cung cấp đường cho những đội quân dễ dàng t·ấn c·ông sang bờ bên kia.

Trong lòng Vương Ngọc Đại đột nhiên cười lạnh, không biết khi vua của Nam Tinh chứng kiến những kẻ t·ấn c·ông sử dụng cầu của hắn để t·ấn c·ông chính hắn sẽ có biểu hiện như thế nào, hẳn phải rất đặc sắc đi.

Đương nhiên Đế quốc sẽ không đóng vài của những kẻ xâm lược kia, ít nhất hiện tại không thể.

Còn đối với Vương Ngọc Đại ông ta cho rằng việc qua lại hai bên bờ sông chỉ cần sử dụng thuyền bè là được rồi.

Mang theo tâm tình khoái trá Vương Ngọc Đại được hộ vệ của mình cùng quân cận vệ hộ tống rời khỏi bến tàu.

Bên ngoài bến tàu lúc này đã đỗ lấy ba chiếc xe hơi.

Hình dáng của chúng rất giống với những chiếc xe hơi cổ nhưng lại có một dàn khung thép bao bọc lấy phần ghế ngồi.

Nhìn những chiếc xa kỳ lạ trước mặt Vương Ngọc Đại không nhịn được hỏi.

“Đây là!”

“Sứ giả tiên sinh đây là xe hơi, một loại phương tiện di chuyển mới của Nam Tinh. Quốc vương của chúng ta hiện tại cũng sử dụng loại phương tiện này thay cho xe ngựa.”

Quân cận vệ tự hào nói, ánh mắt của hắn nhìn Vương Ngọc Đại như nhìn một tên nhà quê mới lên thành phố vậy.

Vương Ngọc Đại cũng cảm giác được ánh mắt này, hắn rất không vui nhíu chặt lông mày. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra khác thường mà theo lời mời của quân cận vệ cúi đầu tiến vào trong xe.