Chương 498: Điểm trung chuyển.
Mặc dù nói eo biển Mắc Ca là nơi bắt buộc phải đi qua nếu tàu bè muốn đi tới hai bờ lục địa nhưng nó không có nghĩa toàn bộ đường bờ biển của Nam Dương đảo đều đông đúc.
Như một lẽ hiển nhiên đường bở biển phía tây bắc của Nam Dương đảo là nơi đông đúc nhất khi mỗi ngày có vô số tàu bè qua đây, nếu đi về phía đông xa hơn tàu bè sẽ dần giảm bớt khi hầu hết các tàu bè đều lựa chọn thay đổi tuyến đường hướng lên phía bắc nơi có vô số tiền của đang chờ họ.
Ngược lại đường bờ biển phía nam của đảo Nam Dương lại có rất ít tàu bè, thứ nhất bởi vì nơi này nằm ngoài tuyến đường chính, thứ hai cũng bởi vì nơi này hầu hết đều là rừng rậm không có bao nhiêu khu định cư để giao thương. Cùng lắm nơi này cũng chỉ có một vài làng chài nhỏ không hề có giá trị kinh tế đối với các chủ tàu.
Nằm lệch hẳn về phía tây nam của Nam Dương một căn cứ quân sự đã dần được thành hình ở nơi đây, nó không có bất kỳ sự che đậy nào nằm ở đó chỉ cần là tàu đi qua đều có thể nhìn thấy một bến cảng với vô sô căn nhà bằng bê tông mọc lên.
Mặc dù vị trí này không đông đúc như phía bắc những cũng không có nghĩa nơi này không có tàu đi qua.
Đơn cử như hai con thuyền buôn đang đỗ tại bến cảng, đây đã là con thuyền thứ mười chín trong tháng cập cảng nơi đây chủ yếu là vì tò mò cũng là vì muốn tìm kiếm lợi nhuận.
Dù sao căn cứ này cũng không cấm thuyền buôn cập bến. Nhìn hai con thuyền đang dỡ hàng xuống bến liền biết được điều đó.
“Các ngươi là lính?”
Chủ của một thuyền buôn không thể tin được hỏi hai người lính trước mặt ông ta.
“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?”
Hai người lính nhìn chủ thuyền buôn buồn cười nói, lão già này đã là người thứ mười chín bất ngờ với những thông tin này trong cả tháng qua.
“Như vậy những người còn lại thì sao?”
Lão già nhìn những người lính mặc chung một đồng phục đang làm việc trên bến cảng khó tin hỏi.
“Đều là lính!”
“Đây…đây là cảng quân sự?”
Chủ thuyền không nhịn được giật mình hỏi.
Trên bến tàu đều là lính thì thường chỉ có khả năng là cảng quân sự thôi, nhưng vấn đề là làm sao cảng quân sự lại cho phép thuyền buôn ra vào cảng, hơn nữa còn là kiến tạo ở một vị trí như thế này. Cái này cũng quá kỳ lạ đi.
“Chính xác đây là cảng quân sự!”
Hai người lính không hề che dấu trả lời.
Chủ thuyền buôn nghe vậy giật mình đang muốn nói gì đó nhưng khi ánh mắt ông ta chạm vào đống da thú nhuốm máu được những binh lính khác mang tới phía sau những lời ông ta định nói đã vứt ra sau đầu. Thay vào đó là một ánh mắt sáng ngời, ông ta đang nhìn thấy cái gì đây? Tiền, chính là vô số tiền vàng đang ở trước mặt ông ta.
“Mau bỏ xuống, mau bỏ xuống!”
Vội vã chạy tới yêu cầu những người lính này bỏ đống da thú xuống chủ tàu buôn có nhịn mùi xác thối bốc ra từ trên đống da thú này lật xem từng miếng da thú một.
Càng xem đôi mắt ông ta càng tỏa sáng, mùi xác thối đã không còn khó chịu như trước trong mắt ông ta cái này đâu phải xác thối gì là mùi của tiền đấy lần đầu tiên trong đời chủ tàu cảm thấy mùi này mỹ vị tới như vậy.
Đống da này bên trong không chỉ có da của nhiều loại vật quý hiếm mà còn có cả da của những loại ma thú quý nữa, chỉ cần xử lý đống da thú này thỏa đáng năm nay ông ta có thể không ra biển cũng được.
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của chủ tàu buôn đám lính đều cười rất tươi, xem ra lần này bọn hắn lại có thể kiếm một bút, đám người đang làm việc trong rừng kia đúng là rất được việc.
Những binh lính này kỳ thực tất cả đều là lính của Nam Dương bọn hắn có nhiệm vụ phụ trách cùng bảo vệ bến tàu này cũng như là một cách để tung hỏa mù. Dù sao đây cũng là đất của Nam Dương, lính của Nam Dương xây dựng cảng quân sự ở đây là điều rất bình thường không phải sao.
Còn cái đám người trong rừng mà những binh lính này đang nghĩ đến kỳ thực lại là một lực lượng khác, lực lượng hải quân lục chiến của Nam Tinh nhiệm vụ của bọn họ chính là kiến tạo cùng bảo vệ sân bay nằm sâu trong rừng cách bở biển năm kilomet.
Sở dĩ kiến tạo sân bay cách bờ biển cùng với hải cảng xa như vậy chính là để đảm bảo bí mật.
Hải cảng chính là để tung ngụy trang cho mục đích thực sự chính là sân bay nằm sâu trong rừng.
Cũng chính bởi vì nằm sâu trong rừng khiến sân bay thường xuyên chịu công kích từ dã thú trong rừng.
Đám dã thú này không chỉ là dã thú bình thường mà thi thoảng còn có cả lũ ma thú.
Những đống da thú này chính là tới từ đó.
“Các ngươi lấy đống da thú này ở đâu?”
Thuyền trưởng không nhịn được hỏi.
“Ngươi nhìn xung quanh nơi này đi, tất cả đều là rừng rậm.”
Binh lính chỉ toàn bộ khu rừng xung quanh nói.
Thuyền trưởng cũng đưa mắt quan sát khu vực xung quanh cảng, cây cối ở đây rậm rạp cùng lớn tới nỗi mặc dù bị che đi bởi những công trình bê tông nhưng hắn có thể thấy được những tán lá xum xuê xuất hiện phía sau.
Quả thật một nơi như thế này cực kỳ lý tưởng cho loài thú hoạt động, việc đám lính này có thể có được đống da thú này rất dễ hiểu.
Kỳ thực những binh lính này không phải là lính bình thường bọn họ chính là lực lượng tinh nhuệ được đào tạo bài bản với kỷ luật cực kỳ nghiêm minh, bọn họ được dặn dò nói như vậy liền chính là như vậy không hai nói thừa hay thiếu một lời, tất cả để tạo ra một suy nghĩ rằng nơi đây chỉ có bến cảng này.
Còn sâu trong rừng kia!
Kỳ thực các binh lính cũng rất tò mò đám người kia làm gì bên trong khu rừng, nhưng bọn hắn cũng không được cho phép tiến vào rừng vì thể chỉ có thể nhịn xuống, kỷ luật nghiêm minh của đội quân này khiến bọn hắn không biết được con đường dẫn vào trong rừng có gì.
Trong rừng lúc này một sân bay dành cho máy bay ném boom đã được xây dựng hoàn tất, từ tháp không lưu cho tới nhà ga và cả trạm xăng dầu trạm kỹ thuật nữa, thâm chí xung quanh sân bay còn được chăng hai lớp hàng rào thép gai, những quả mìn claymore tạo thành một lớp phòng thủ bên ngoài hàng rào và ngoài cùng là một bãi mìn rộng cả trăm mét bảo vệ xung quanh.
Toàn bộ sân bay chỉ có một đường duy nhất có thể an toàn tiến vào, bất kỳ sự xâm nhập nào ngoài con đường này đều sẽ không thể toàn thây.
Đây là biện pháp bảo vệ sân bay trước khu rừng. Bởi vì đám dã thú trong khu rừng thực sự rất manh động, một tháng qua sân bay chưa bao giờ yên ổn với chúng.
Thậm chí xung quanh sân bay còn bố trí cả súng phòng không chỉ để đề phòng lũ dã thú, không nói đúng hơn là lũ ma thú biết bay tương tự như lũ rồng.
Tất cả mọi thứ để phục vụ cho hoạt động của sân bay đã sẵn sàng, nhưng nơi này đến một chiếc may bay cũng không có.
Mà thực ra nơi này cũng sẽ không được phân phối bất kỳ chiếc máy bay nào.
Tại sao lại như vậy? Không lẽ xây sân bay lên, tốn bao nhiêu công sức như vậy chỉ để làm cảnh thôi sao?
Đương nhiên là không rồi làm gì có chuyện sân bay này để làm cảnh, ngược lại nó rất quan trọng trong chiến lược của Nam Tinh.
Sân bay này đóng vai trò như một điểm dừng cho các máy bay ném boom, ở đây bọn họ sẽ được tiếp nhiên liệu đầy đủ để máy bay có thể vươn tới lãnh thổ của Đế quốc.
Còn nơi đặt căn cứ không quân thực sự, nơi lưu giữ boom nguyên tử không phải ở đây mà là một hòn đảo nằm ở phía đông nam cách nơi này hơn một trăm hải lý.
Như đã nói nơi này có thuyền bè qua lại, việc B24 bay qua bay lại ở nơi này chắc chắn sẽ gây chú ý vì thế thay vì đặt căn cứ trên đảo Nam Dương lũ đầu sạn kia đã lựa chọn một hòn đảo vắng người nằm ở phía nam đảo Nam Dương nơi mà trong một năm gần như không có thuyền bè sẽ đi qua nơi đó. Một địa điểm lý tưởng để làm căn cứ bí mật.
Chỉ có điều hòn đảo này cách lãnh thổ Đế quốc khá xa, nếu xuất phát từ hòn đảo bay thẳng tới tầm phóng xạ của B24 sẽ bị thu hẹp rất nhiều.
Vì thế mới có sân bay này làm điểm trung chuyển, nó chỉ cách bờ biển gần nhất của Đế quốc hơn ba trăm kilomet một chút.
Máy bay có thể dừng đỗ tiếp dầu tại đây sau đó tiếp tục hành trình của họ hướng tới Đế quốc.
Một kế hoạch cực kỳ sáng tạo mặc dù nó hơi công kềnh một chút, nhưng thắng ở sự bí mật. Hiển nhiên thời điểm hiện tại bí mất mới là điều được ưu tiên hàng đầu.