Chương 494: Chạm trán đầu tiên (2).
Xin lỗi anh em hôm qua ta có việc đột xuất.
Cảm ơn đạo hữu Sang95 đã tặng quà.
----
“Nhanh! Tất cả vào vị trí.”
Tướng quân cố gắng trấn tĩnh mệnh lệnh toàn quân ổn định vào vị trí chiến đấu, chỉ có điều cái địa hình c·hết tiết này quá khốn nạn, nó ngăn cản lực lượng ở phía sau tiếp viện lên trong khi vị trí của bọn hắn lại ở một lòng chảo hẹp dài kẹp giữa các ngọn đồi.
Vì thế mặc dù rất cố gắng nhưng tướng quân chỉ có thể chỉ huy được những lực lượng ở gần hắn nhất.
May mắn ở gần hắn đều là những lực lượng tinh nhuệ có lẽ có thể kéo dài thời gian.
Kéo lấy cổ áo của phó tướng bên cạnh tướng quân ra lệnh.
“Ngươi nhanh chóng đi ổn định lực lượng ở phía sau đừng để bọn hắn loạn, sau đó tổ chức đường vòng bao vây lấy quân phục kích.”
Hắn chỉ ngọn đồi ngay bên cạnh nơi đang có những phát đạn xả xuống như mưa, nếu không phải nơi này có quân đoàn ma pháp sợ rằng đã diễn ra một cuộc tàn sát.
Nhưng đó là tất cả, quân số của quân đoàn ma pháp có hạn, bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ trước sức t·ấn c·ông của quân địch, nếu chuyển sang t·ấn c·ông toàn bộ phòng tuyến sẽ sụp đổ.
Các binh sĩ cũng đang dùng súng bắn trả nhưng mục tiêu của bọn hắn là một ngọn đồi với vô số cây cối và điểm che chắn tầm nhìn, đơn binh v·ũ k·hí không có quá nhiều tác dụng trong trường hợp này, ngược lại bọn hắn lại đang ở bên dưới vùng trũng trống trải dễ dàng trở thành mục tiêu t·ấn c·ông.
Sau khi phó quan rời đi tướng quân lại gọi tới một phó quan khác, nhiệm vụ của hắn là tập hợp lại q·uân đ·ội đang b·ị đ·ánh tan ở những hàng đầu rút lui về co cụm lại trở thành lực lượng phòng thủ ở cánh của quân trung tâm, tránh việc bị quân địch từ trên dốc đánh xuống.
Thời điểm này nếu bị t·ấn c·ông từ bên cánh như vậy nữa bọn hắn chắc chắn c·hết chắc.
Bố trí xong đầu và đuôi tướng quân bắt đầu tập trung vào chiến trường trước mặt, hắn đương nhiên không thể chờ hai bên ổn định xong mới chạy tới ứng cứu hắn, tới lúc đó sợ rằng đã muộn. Hắn phải tự cứu chính mình, những bố trí đó chỉ là để đề phòng những tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra.
“Nghe đây sau mệnh lệnh của ta quân đoàn ma pháp đồng loạt ném ma pháp công kích về phía ngọn đồi, sau đó để quân của ngươi và ngươi đồng loạt xung phong lao lên ngọn đồi kia.”
Tướng quân chỉ đích danh hai bách nhân đội trưởng, hai đội này là một trong những đội được trang bị cùng huấn luyện tốt nhất của hắn hiện tại đã đến lúc bọn hắn thể hiện giá trị của mình.
Hai bách nhân đội trưởng nghe vậy không chút hoang mang hay sợ hãi đồng loạt nhận lệnh, bọn hắn trở lại vị trí người của mình ổn định lại đội hình cùng với tinh thần cho các binh lính.
Dù sao việc bị phục kích rơi vào tình huống như thế này cũng khiến các binh lính trở nên hoảng loạn nếu không ổn định lại kế hoạch có thể sẽ thất bại.
Rầm rầm!
Ngay lúc này hai phát pháo cối đánh trúng một vị trí phòng thủ của quân đoàn ma pháp.
Ah Ah!
Lần này ma pháp phòng thủ đã không thể chống được nữa, tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp toàn quân.
“Pháo ma pháp của ngươi đâu khai hỏa ngay.”
Biết không thể chờ được nữa, tướng quân ra lệnh.
Khu vực trung quân của hắn có bốn khẩu pháo ma pháp, đòn t·ấn c·ông bất ngờ vừa rồi đã phá hủy hai khẩu nhưng vẫn còn hai khẩu có thể sử dụng được, hiện tại đều đang sẵn sàng cho quá trình bắn.
“Tướng quân một phút nữa có thể khai hỏa.”
Chỉ huy của đội pháo ma pháp báo cáo.
Bọn hắn sau khi bố trí pháo ma pháp cũng cần ba phút nạp đạn, đã gượng qua hai phút chỉ cần chờ thêm một phút nữa là được.
Lần đầu tiên trong đời tướng quân hận thấu xương những khẩu pháo ma pháp này, mất tới ba phút để bắn một phát đạn mẹ nó ba phút đấy, trên chiến trường đây có thể là khoảng thời gian thay đổi trận chiến.
Nhớ đến những khẩu pháo dã chiến đi đầu trong lòng tướng quân không khỏi đau đớn. Nếu có thể dùng pháo dã chiến thì tốt rồi, thờ gian triển khai chiến đấu của nó nhanh hơn rất nhiều, mặc dù về mặt uy lực có hơi khuyết thiếu.
Một phút này giống như một năm đối với tướng quân vậy, trong thời gian chờ đợi lại có ba vị trí phòng thủ bị tiêu diệt, lần này không phải đạn cối mà nhìn qua giống v·ũ k·hí chống siêu phàm giả hơn.
Tướng quân có thể thấy được thảm trạng của cơ thể của những siêu phàm giả trong quân đoàn ma pháp b·ị b·ắn trúng, tất cả đều giống với miêu tả khi bị v·ũ k·hí chống siêu phàm giả đánh trúng.
Nam Tinh đã làm tới mức này sao?
Trong đầu tướng quân nổi lên một suy nghĩ.
Ai cũng biết Nam Tinh sở hữu những loại v·ũ k·hí đơn binh vô cùng uy lực có thể giúp phàm nhân g·iết c·hết siêu phàm giả, nhưng bọn hắn không bán ra cho nước ngoài.
Bây giờ thì hay rồi, tướng quân nhìn thấy những v·ũ k·hí đó xuất hiện trên chiến trường ở đây.
Nếu có thể sống sót sau chuyện này hắn phải báo lại cho bộ chỉ huy liên quân mới được. Đó là trong trường hợp hắn có thể sống sót.
Boom!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên đầu khiến tướng quân không nhịn được theo bản năng cúi đầu xuống, vừa rồi một pháp đạn cối nổ ngay trên đầu hắn, nếu không có ma pháp phòng thủ chặn lại có lẽ hiện tại hắn đã không còn lanh lặn.
“Tướng quân pháo ma pháp đã chuẩn bị xong.”
Cũng vào lúc này chỉ huy pháo ma pháp lên tiếng nhắc nhở tướng quân.
“Mẹ nó còn không mau bắn.”
Tướng quân giận giữ hét lên.
Ngay lập tức hai phát pháo ma pháp bắn thẳng vào sườn đồi, uy lực của pháo ma pháp mạnh hơn pháo dã chiến rất nhiều thậm chí còn hơi nổi trội so với những khẩu lựu pháo 105mm.
Vì thế hi hai phát pháo ma pháp p·hát n·ổ hỏa lực trên sườn đồi đột nhiên trở nên gián đoạn.
“Là lúc này t·ấn c·ông!”
Nhận ra đây là cơ hội tốt tướng quân lập tức ra lệnh, toàn bộ quân đoàn ma pháp lập tức chuyển từ phòng thủ sang t·ấn c·ông, mọi loại ma pháp bọn hắn có thể thi triển trong thời gian ngắn đều bắn thẳng lên sườn đồi không quan tâm có đánh trúng địch nhân hay không mặc cho hỏa lực của quân địch vẫn tiếp tục bắn phá. Nhiệm vụ của bọn hắn chính là yểm trợ cho q·uân đ·ội bạn xung phong.
Ngay lập tức hai trăm binh lính đông loạt xông về phía sườn đồi, bọn hắn hét lớn rời khỏi khu vực phòng ngự của quân đoàn ma pháp.
Người đầu tiên bước chân ra cũng là người đầu tiên c·hết, cơ thể của hắn lập tức bị vô số lỗ tổ ong. Nhưng điều đó không làm chùn bước những người lính, bọn họ vẫn tiếp tục hét lớn như những con thiêu thân lao thẳng tới sườn núi.
Sau lưng bọn họ không chỉ quân đoàn ma pháp mà những người lính phàm nhân còn lại cũng đang dùng toàn bộ sức mạnh của mình yểm trợ cho bọn họ mặc kệ cho mỗi giây có vô số người ngã xuống, chỉ mong bọn họ có thể đặt chân lên sườn đồi.
Khoảng cách chân đồi không xa, rất nhanh những người lính đầu tiên đã chạm tới chân đồi, nhưng sau đó những quả lực đạn rơi từ trên sườn đồi ra bao phủ lấy những người lính bên dưới.
Không biết bao nhiêu người hứng chịu t·hương v·ong nhưng những người phía sau vẫn tiếp tục chạy lên.
Cho tới khi bọn hắn nhận ra một vấn đề.
Dốc quá cao bọn hắn không thể leo lên được.
Không, nói không thể leo lên là không đúng, chỉ là không thể leo lên dưới sự q·uấy r·ối từ trên sườn đồi thôi, bất kỳ kẻ nào muốn leo lên đây đều phải sẵn sàng bị toàn diệt.
Tướng quân khi thấy binh lính thi nhau trượt xuống mới nhận ra vấn đề, biểu cảm trên mặt hắn giống như một con cá c·hết vậy.
Những bụi cây rậm rạp bên dưới che đi con dốc tử thần này, ông ta đã tự tay tiễn hàng trăm binh lính của mình vào chỗ c·hết.
Không chỉ là những người lính xung phong mà còn có cả những người lính ở lại cùng quân đoàn ma pháp.
Tấn công cũng có nghĩa ma pháp phòng thủ trên người bọn hắn suy yếu, quân địch làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn một phần ba quân đoàn ma pháp xung quanh hắn đã tổn thất. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa toàn bộ quân đoàn ma pháp sẽ bị hủy diệt.