Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 488: "Bệnh!"




Chương 488: "Bệnh!"

Trở về Kim Lăng đã hơn mười ngày Long cũng không hề rảnh rỗi, ngược lại hắn rất bận, mặc dù biết được tin tức những chuyện xảy ra trong nước nhưng không có nghĩa hắn có thể xử lý những công việc này mà chỉ có thể thông qua vô tuyến để định hướng giải quyết cho người ở dưới, hơn nữa làm như vậy hiệu suất cũng rất kém không thể như những nguyên thủ hiện đại ở đâu cũng có thể dễ dàng hoàn thành công việc.

Nhưng không chỉ có vậy các loại văn bản, tài liệu cũng không thể truyền tới trên tàu Long không có cách nào xử lý những văn bản tài liệu này điều đó cũng có nghĩa rất nhiều công việc sử dụng tới văn bản tài liệu đều bị gác sang một bên chờ Long về xử lý.

Tới bây giờ máy fax vẫn còn chưa ra đời đâu những văn bản, tài liệu cần xử lý cũng liền không có cách truyền tới cho Long.

Vì thế khi nhìn trong văn phòng của mình đã chất một đống giấy tờ cơ thể Long không khỏi mềm đi.

Không chỉ hắn văn phòng thư ký của Long cũng đang phải làm việc hết công suất, ngoại trừ việc phải xử lý lượng công việc gấp hai lần lượng công việc hàng ngày ra bọn hắn còn phải tiến hành khảo sát lại những mệnh lệnh trước đó được phát ra từ điện báo có được thi hành chính xác hay không.

Hiện tại Long vẫn còn nghi ngờ với phong cách làm việc của người ở thời đại này, dù sao chỉ mới mười năm trước các mệnh lệnh đưa xuống đều phải sử dụng tin tức chạy bằng cơm, người bên dưới hiểu như thế nào thi hành như thế nào lại là vấn đề khác.

Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, đặc biệt là những mệnh lệnh không quan trọng vì thế Long còn chuyên môn thành lập một văn phòng chuyện kiểm tra những chuyện này.

Đơn giản mà nói mỗi lần Long ra lệnh, cùng mỗi lần điện báo được phát đi đều có người chuyên ghi chép những nội dung này, sau khi trở lại các thư ký sẽ sử dụng nội dung được ghi chép bên trong tiến hành điều tra xác nhận xem nội dung bên trong có được thực hiện đầy đủ.

Linh Uyên cũng vậy, là một trong hai thư ký trưởng của Long nàng cũng có nhiệm vụ xác nhận những mệnh lệnh quốc vương đưa ra trong thời gian không có mặt tại Kim Lăng có được thi hành một cách chính xác hay không.

Chỉ có điều bởi vì là thư ký trưởng công việc của nàng nặng nhọc hơn nhiều, bởi vì hiện tại nàng đang trên chuyến tàu hướng tới Thiết Xa thành cùng những thành viên trong đoàn thư ký của mình.

Thiết Xa thành hiện tại là một trong hai thành phố quan trọng nhất vương quốc vì thế đích thân một trong hai vị thư ký trưởng của quốc vương tới đây là chuyện dễ hiểu.

Là thư ký trưởng thân cận bên cạnh quốc vương mặc dù Linh Uyên không có được một con tàu riêng như Long nhưng thân phận của nàng cũng rất đặc biệt hoàn toàn có được một toa tàu dành riêng cho mình.



Linh Uyên hiện tại đang họp bàn với những thư ký còn lại về kế hoạch khảo sát.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài một thiếu tá của quân cận vệ tiến vào.

Là thư ký trưởng của Long, Linh Uyên đương nhiên tiếp xúc được với rất nhiều bí mật thậm chí là bí mật ngay cả thủ tướng cũng không biết vì thế an toàn của nàng cũng rất quan trọng.

Vì thế một đội quân cận vệ cũng được điều động để bảo vệ nàng, vị thiếu tá này chính là đội trưởng của lực lượng đó.

Thiếu tá đi tới bên cạnh rỉ vào tai nàng gì đó, sau đó Linh Uyên ra hiệu cho hắn rời đi còn lâm thời kết thúc buổi họp.

Những người trong phòng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bọn hắn cũng rất thức thời lần lượt rời khỏi phòng họp.

Vài phút sau đó thiếu tá có mặt mang theo một nam nhân trẻ tuổi trên đầu có một chiếc mũ nồi tiến vào phòng họp, bên trong bây giờ cũng chỉ có Linh Uyên cùng với một thư ký khác người này sẽ ghi chép toàn bộ nội dung của cuộc gặp mặt.

Thấy Linh Uyên người này lập tức khóc lóc quỳ xuống.

“Đại nhân xin ngài cứu ta, xin ngài cứu ta.”

Mặc dù đã vào thời đại mới nhưng người dân Nam Tinh vẫn quen xưng hô nhân viên chính phủ là đại nhân không giống như nội bộ nhân viên chính phủ cùng với các nhà tư bản xưng hô với nhau như vậy.

Linh Uyên nhìn mũ nồi quỳ hai chân trên đất khóc lóc om sòm các kiểu nhíu mày, bên cạnh Long nhiều năm khiến nàng không quen nhìn người quỳ gối các kiểu, cho dù là các quan viên cấp thấp khi gặp Long cũng không quỳ gối.

Bệ hạ từng nói với nàng rằng quỳ gối là biểu tượng của thời đại cũ đã đi qua ngài muốn loại bỏ thứ này khỏi thời đại mới vì thế cho dù là khi gặp bệ hạ cũng không ai sẽ quỳ gối trước ngài nếu đó là người lần đầu tiên gặp mặt bệ hạ chắc chắn người đó sẽ được dặn dò.



Trong một môi trường như vậy Linh Uyên cũng rất phản cảm với các hành động quỳ gối.

“Đứng lên đi, ngươi không cần phải quỳ như vậy.”

Linh Uyên bình tĩnh nói.

Nhưng mũ nồi giống như không nghe thấy lời của nàng hắn vẫn tiếp tục quỳ ở đó khóc lóc om sòm ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Mất kiên nhẫn Linh Uyên ra hiệu cho thiếu tá để hắn xử lý.

Không giống như Linh Uyên chỉ nói vài lời, thiếu tá trực tiếp nhấc mũ nồi lên để khuôn mặt lấm lem nước mắt của hắn xuất hiện trong mắt Linh Uyên.

Bị thiếu ta đột nhiên nhấc lên mũ nồi giống như bị giật mình ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này Linh Uyên lên tiếng thu hút sự chú ý của hắn.

“Nói đi ngươi có chuyện gì cần gặp ta.”

Linh Uyên rất không kiên nhẫn nói, thời gian của nàng có hạn cũng không thể lãng phí trên thân người này mãi được.

Giống như nhận ra Linh Uyên không kiên nhẫn mũ nồi liền định thần lại bắt đầu trình bày nỗi khổ của mình.

Thì ra mũ nồi trước đây là chủ của một xí nghiệp nhỏ, theo trình bày xí nghiệp của hắn làm ăn rất bình thường mỗi năm đều đúng theo quy định nộp đầy đủ thuế má. Nhưng hai tháng trước có người tới muốn thu mua xí nghiệp của hắn.

Nghe nói là khu đất của xí nghiệp có quy hoạch phát triển thành phố gì đó, giá đất của nơi này trong thời gian tới sẽ tăng rất cao vì thế đám người này liền vội vã tới đây muốn mua lại xí nghiệp cùng mảnh đất này muốn đầu cơ một chuyến.



Đương nhiên mũ nồi không bán, nghe tin như vậy rồi bán mới là kẻ ngu.

Sau đó vài ngày người của chính quyền liên tục tìm tới, bọn hắn liên tục viện ra vô số lý do như an toàn c·háy n·ổ hay bảo đảm an toàn cho công nhân gì đó để làm phiền thậm chí là ngăn nhà máy hoạt động.

Cuối cùng hơn một tháng trước cảnh sát ở nơi đó lấy lý do nghi ngờ hắn g·ian l·ận trong mua bán đất đai cùng t·rốn t·huế bắt giữ hắn về điều tra.

Trong tù hơn nửa tháng hắn ăn không ít đau khổ bị lũ cảnh sát h·ành h·ạ như muốn c·hết đi, cuối cùng khi lũ cảnh sát không tìm được chứng cứ liền thả hắn rời đi.

Nhưng khi hắn trở về nhà máy của hắn vậy mà đã đổi chủ chính là cái tên lần trước đã tới thu mua nhà máy của hắn.

Không chấp nhận mũ nồi quyết định báo cảnh sát, còn cáo lên tòa án nhưng tất cả đều vô dụng, cả cảnh sát cùng tòa án đều bao che cho nhau thậm chí hắn còn bị đám cảnh sát đánh một trận.

Mất hết tất cả nhưng lũ người này vẫn không chịu buông tha cho hắn, hắn bị người b·ắt c·óc đưa ra khỏi thành phố. Là chủ một xí nghiệp hắn đủ thông mình điều này có nghĩa là gì, thời đại này sẽ không ai tìm được một xác c·hết bị vứt ở đâu đó trong rừng.

Hơn nữa dưới sự che dấu của các cơ quan chức năng mũ nồi sẽ dần biến mất khỏi tâm trí của mỗi người.

Bỏ chạy chính là lựa chọn duy nhất và hắn vậy mà bỏ chạy được, hơn nữa còn trốn được lên chuyến tàu này của Linh Uyên.

Bởi vì không có vé hắn rất nhanh b·ị b·ắt, dằng co một lúc hắn thế mà biết được trên tàu có quan lớn thành ra bây giờ hắn xuất hiện trước mặt Linh Uyên một cách trùng hợp như thế này đây.

Nghe xong mũ nồi trình bày đôi lông mày của Linh Uyên nhíu lại, nếu đúng như những gì mũ nồi nói có thể đây là phạm tội có hệ thống hơn nữa tòa án cùng cảnh sát ở thành phố đó đều có liên quan rất sâu vào chuyện này. Thông đồng với nhau, đây là điều cực kỳ nguy hiểm.

“Ta sẽ báo cáo chuyện này, ngươi tạm thời đi với chúng ta.”

Linh Uyên nói.

Mặc dù nàng là thư ký trưởng nhưng đây không thuộc thẩm quyền của nàng, vì thế nàng chỉ có thể báo cáo chuyện này để những cơ quan có thẩm quyền xử lý.