Chương 483: Xác nhận.
Long không biết công việc sau vụ thử nghiệm như thế nào, hắn cũng không biết kết cục của những kẻ dám tự ý xâm nhập vùng bức xạ của v·ụ n·ổ h·ạt n·hân kia.
Đây là việc của những người tại căn cứ không phải của hắn, nếu tới những chuyện như thế này hắn cũng phải đích thân đi xử lý thì những người kia cũng không cần phải làm việc nữa.
Sau khi cuộc thử nghiệm Long tiến hành một cuộc họp thống nhất những chuyện căn cứ cần làm, sau đó hắn cũng liền lên tàu trở về Nam Tinh hắn đã rời đi vương quốc một tuần rồi.
Hiện tại tàu của Long đã đỗ xuống bến cảng của thành Vĩnh Xuân, ở nơi này tàu hỏa riêng đã chờ sẵn.
Trên ga tàu hỏa nơi con tàu đang đỗ một công nhân bốc vác nhìn về phía con tàu đỗ trên đường sắt không nhịn được tò mò hỏi.
“Con tàu này dùng để làm gì vậy? Nó đậu ở đây hai ngày rồi nhưng không đón khách, cũng không rời đi cho dù sửa chữa cũng không phải sửa ở đây phải không?”
“Lo làm việc của ngươi đi, đừng suy nghĩ lung tung nếu không liền cút khỏi đây.”
Quản lý nghe vậy liền trừng mắt cảnh cáo nói.
Người này nghe vậy liền cười làm lành.
“Ta chỉ tò mò một chút thôi, lão Chu ngươi cũng đừng làm quá lên.”
Nghe ngữ khí người này giống như rất quen biết với quản lý, hắn còn có thể cười đùa với ông ta, nếu là công nhân bốc vác bình thường có lẽ đã có phản ứng khác.
“Đừng lắm lời, đây không phải lúc cười đùa.”
Quản lý không ăn bộ này của hắn ta tiếp tục thúc dục hắn ta làm việc.
Công nhân bốc vác nghe vậy liền không nói thêm lời nào nữa, hắn im lặng mang theo đống hàng hóa trên lưng rời đi.
Trên đường đi hắn đi dọc theo con tàu đôi mắt hắn thi thoảng liếc qua tàu liền rời đi bởi vì xung quanh tàu đang có rất nhiều hộ vệ cảnh giác nếu nhìn quá lâu sợ sẽ gây những hộ vệ này chú ý, hắn không nhìn rõ bên trong tàu bởi vì toàn bộ cửa sổ của tàu đã bị kéo rèm xuống nhưng nhìn bề ngoài còn như mới đây không giống những đoàn tàu thông thường hắn nhìn thấy, khả năng đây không phải con tàu bình thường. Huống chi xung quanh tàu còn có không ít bảo vệ ngăn cản người lạ tiếp cận tàu.
“Ah ah!”
Đột nhiên người công nhân bốc vác giống như bước trượt chân mất đi thăng bằng, khi hắn cố gắng lấy lại thăng bằng cơ thể không tử chủ được đi vài bước tiếp cận con tàu.
Thấy vậy một hộ vệ gần đó vội vã tiến lên đỡ hắn, ngay khi bảo vệ sắp chạm vào người hắn liền ngã ra trên mặt đất cả người hắn đẩy ngã bảo vệ cùng với hộp gỗ rơi vỡ trên mặt đất.
Thấy tính huống như vậy những bảo vệ khác liền vội vã tiến lên, những khẩu tiểu liên đã sẵn sàng trên tay bọn hắn.
Đây không phải là thời điểm súng mới xuất hiện mọi người không hề có nhận thức về sự nguy hiểm của súng, vì thế khi nhìn thấy súng trên tay những bảo vệ này các công nhân đều sợ hãi tránh xa bọn hắn.
“Xin lỗi đại nhân, xin lỗi đại nhân!”
Trên công nhân bốc vác thấy vậy cũng hoảng sợ khuôn mặt tái mép liên tục lớn tiếng xin lỗi.
“Đại nhân xin thứ lỗi, ta sẽ dạy dỗ lại tên này.”
Quản lý thấy tình huống này cũng vội vã chạy tới liên tục cúi gập lưng xin lỗi những bảo vệ này.
Người hộ vệ bị va ngã rất không vui đứng dậy, nhưng hắn cũng không làm lớn chuyện ra hiệu cho những người khác thu hồi v·ũ k·hí rồi nhìn quản lý cùng tên công nhân nói.
“Lần sao không được như vậy nữa, mau dọn dẹp đi.”
“Vâng vâng! Cảm ơn đại nhân thứ tội ta sẽ dọn dẹp ngay.”
Quản lý vội vàng nói, rồi hắn đánh lên đầu tên công nhân nói.
“Còn không mau cảm tạ.”
Nói rồi hắn còn gọi những công nhân khác ở đằng xa tới hỗ trợ.
Tên công nhân này nghe vậy liền vội cúi đầu cảm tạ rồi hắn bắt đầu dọn dẹp hàng hóa rơi xuống đất.
Bảo vệ thấy vậy liền lui lại vị trí canh gác của mình tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng hắn không để ý rằng vừa rồi ánh mắt của người công nhân thi thoảng lại nhìn vào một bên ngực của hắn nơi đó biểu tượng của quân cận vệ bị che đi bởi áo khoác đã lộ ra sau cú ngã vừa rồi.
Nửa giờ sau tại một căn nhà nhỏ trong khu ổ chuột của thành Vĩnh Xuân, tên công nhân vừa rồi đã xuất hiện, sau khi xác nhận ký hiệu tên này lập tức tiến vào căn nhà.
Bên trong căn nhà lúc này có bốn người trong đó còn có cả Cẩm Tuyết người có mối thù diệt môn với Long.
Nhìn thấy tên công nhận Cẩm Tuyết dẫn đầu hỏi.
“Thế nào? Điều tra rõ chưa?”
Tên công nhân không vội trả lời, hắn rót cho mình một cốc nước đầy đưa lên miệng, những người trong phòng thấy vậy rất đều thể hiện thái độ rất mất kiên nhẫn nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn im lặng chờ đợi không nói một lời.
Cho tới khi tên công nhân này uống hết cốc nước hắn đặt mạnh cốc nước xuống bàn phát ra tiếng sảng khoái rồi mới ngồi xuống chậm rãi nói.
“Con tàu đó được bảo vệ rất kỹ không thể tiếp cận, nhưng ta phát hiện đám bảo vệ của con tàu là quân cận vệ.”
Chỉ có như vậy nhưng cũng đủ để nói lên rất nhiều điều, quân cận vệ không phải ai cũng bảo vệ kết hợp với sự sang trọng bên ngoài con tàu cùng tin tức Long không tại Kim Lăng cũng đủ để phán đoán khả năng cao nó chính là tàu chở Long.
“Các ngươi thì sao có phát hiện dấu hiệu lạ thường nào không?”
Cẩm Tuyết nhìn sang những người khác hỏi.
Nhưng nàng nhận được chỉ là những cái lắc đầu, những người này đều là những người phụ trách tại phương bắc có thể nói toàn bộ tình báo của tổ chức ở phương bắc đều nằm trong tay bọn hắn, nếu bọn hắn không tìm ra được vấn đề gì Cẩm Tuyết cũng không biết phải làm sao. Nàng cũng không có bản lĩnh vượt cấp điều động, đặc biệt là trong một tổ chức bí mật việc vượt cấp điều động rất tối kỵ có thể khiến tổ chức bại lộ mạng lưới của mình.
Xâu chuỗi những thông tin này lại cũng không thể hoàn toàn kết luận Long sẽ đi trên con tàu này. Đừng quên tới bây giờ bọn hắn vẫn chưa tìm ra hành tung của Long đâu, mặc dù biết Long đi tới phương bắc nhưng đó là tất cả tin tức mặc dù đã tìm khắp phương bắc nhưng đám người Cẩm Tuyết cũng không phát hiện tung tích của Long điều đáng lẽ không nên xảy ra.
Phải biết vua đi tới đầu cũng cần có một lực lượng an ninh cồng kềnh đi theo, thậm chí là có sự phối hợp bảo vệ của chính quyền địa phương. Mặc dù có thể phần lớn nhân viên ở địa phương không biết mình bảo vệ là ai vì đây là chuyến đi bị mật nhưng các quy tắc an toàn không thể bỏ qua.
Cũng không thể để quốc vương xuống sân với một vài tên hộ vệ đi theo đi, như vậy quá nguy hiểm đặc biệt là với người có nhiều kẻ thù như Long thì càng như vậy.
Đừng quên hơn năm năm trước đây một nửa quốc gia này vẫn thuộc quyền kiểm soát của quý tộc, hiện tại mặc dù phần lớn quý tộc đã biến mất nhưng không có nghĩa ảnh hưởng của những quý tộc kia biến mất. Ẩn dấu đâu đó trong xã hội này vẫn luôn tàn dư của giới quý tộc nhìn chằm chằm, nếu Long không cận thận toàn bộ quốc gia này sẽ sụp đổ cùng với c·ái c·hết của hắn.
“Ta sẽ báo cáo chuyện này cho đại nhân, các ngươi tiếp tục tìm kiếm. Cố gắng đừng bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào.”
Cẩm Tuyết nói.
Chuyện này nàng không quyết định được, nếu phục kích thất bại bên trong con tàu không có Long rất có thể sẽ kinh động đến đám chó săn kia, thậm chí là kinh động đến Long.
Vì thế đây có thể xem là cơ hội duy nhất cũng không sai, nếu nó thất bại vậy thì đừng mong đợi gì nhiều.
Đúng lúc này ngoài của vang lên tiếng gõ theo nhịp điệu, hộ vệ cạnh cửa nghe vậy liền ghé sát tới cánh cửa nhẹ giọng ra tín hiệu, sau khi bên ngoài có tín hiệu đáp trả lại hắn liền mở cửa.
Tiến vào lần này là một người đã có tuổi trang phục trên người ông ta rất sạch sẽ không giống như làm công nhân, vừa vào cửa ông ta đã lập tức lên tiếng.
“Vừa rồi có một con tàu lạ đỗ vào cảng, nó rất giống t·àu c·hiến của vương quốc, có một số vị trí đã được che chắn nhưng ta đoán là v·ũ k·hí của tàu. Hơn nữa những kẻ xuống tàu cũng rất thần bí, đám cảnh sát vậy mà thiết lập vòng an toàn không cho người tiếp cận con tàu.”
Ngồi xuống người này liền lập tức lên tiếng.
Lời này vừa ra tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, đây có thể coi là mắt xích cuối cùng để ghép lại tin tức không?
“Các ngươi tiếp tục cố gắng xác nhận xem những người này là ai?”
Cẩm Tuyết nói.
Xác nhận ở đây cũng không cần thiết phải xác nhận Long, bọn hắn chỉ cần tìm xem trong đoàn người kia có người thân cận của Long không là được. Ví dụ như vài người trong đội cận vệ hay những người trong văn phòng thư ký, nếu những người đó có mặt như vậy hẳn Long cũng sẽ ở trong đó.