Chương 473: Chiến lược.
Việc p·há h·oại cuộc hội đàm đã thất bại, tám gián điệp của tình báo chiến lược b·ị b·ắt giữ hai người t·ử v·ong trong khi hành động không mang lại kết quả nào.
Đây là tổn thất lớn nhất trong hơn mười năm lịch sử của tình báo chiến lược kế hoạch thất bại không nói còn tổn thất người đi vào. Hệ thống tình báo được xây dựng tại Giao Châu cũng vì chuyện này gặp phải tổn thất không nhỏ, nhiều căn cứ phải rút lui, nhiều mối liên hệ cũng biến mất tiến vào thời gian ẩn mình, những nút thắt quan trọng trong hệ thống tình báo cũng không thể tiếp tục hoạt động được nữa.
Trong thời gian tới hoạt động tình báo ở Giao Châu xem như đóng băng hoàn toàn.
Hậu quả để lại cho thất bại này thực sự rất nghiêm trọng, thậm chí đối với hệ thống tình báo nó còn nghiêm trọng hơn việc không thể ngăn cản cuộc hội đàm giữa các quốc gia. Vì theo tình báo chiến lược hành động này chỉ có thể kéo dài thời gian xuất quân thôi chứ không thể hoàn toàn ngăn chặn việc này.
Chỉ có điều thời gian này cũng rất quan trọng với quân cách mạng, bọn hắn cần thời gian để chuẩn bị bố trí lại lực lượng của mình cùng tăng cường thêm sức mạnh ở khắp nơi trong vương quốc. Nếu khuyết thiếu đi thời gian này bọn hắn sẽ yếu đi nhiều.
“Hai trăm nghìn quân! Đây không phải là lực lượng chúng ta có thể chống lại, đối phương quá mạnh.”
Lúc này bộ tham mưu của quân cách mạng đang diễn ra cuộc họp chiến lược. Tin tức về việc liên quân các nước sẽ điều khoảng hai trăm nghìn quân tới Phú Xuân đã lan rộng, có thể nói con số này đã là toàn bộ sức mạnh quân sự của một quốc gia như Nam Tinh mười năm trước.
Quân cách mạng có thể thu hoạch được thắng lợi liên tiếp như hiện nay chính là lợi dụng thời điểm quân chủ lực Phú Xuân viễn chinh, trong nước chỉ còn một số ít lực lượng phòng thủ mới có thể có được thành quả như hiện tại. Nhưng nếu đội quân này thực sự tiến vào lãnh thổ Phú Xuân quân cách mạng có thể chiến thắng hay không là một vấn đề.
“Hai trăm nghìn quân, đám dòi hút máu đó có thể tập hợp được lượng quân số như vậy ư?”
Một vị tướng của quân cách mạng không thể tin được nói. Những quốc gia láng giềng đều là những quốc gia cử quân tham chiến với Thánh quốc việc bọn hắn có thể lấy ra quân số như vậy cũng khiến nhiều người không thể tin nổi.
Điều này cũng cho thấy quyết tâm của giới lãnh đạo các quốc gia này trong việc dập tắt cuộc cách mạng, bọn hắn cũng lo lắng ngọn lửa cuộc cách mạng đốt lên có thể lan tới nước mình vì thế cần dập càng nhanh càng tốt.
“Có tám quốc gia tham gia liên quân lần này tính ra mỗi nước chỉ cần điều khoảng hai lăm nghìn quân là được, đây không phải con số quá sức với bọn hắn.”
Tướng lĩnh số hai lên tiếng.
“Mọi người hôm nay chúng ta ngồi lại ở đây không phải là để thảo luận xem hai trăm nghìn quân đó có thật hay không mà là để thảo luận cách đối phó với hai trăm nghìn quân này.”
Hàn Mặc lên tiếng đè xuống những âm thanh đang xôn xao trong phòng.
Người lãnh đạo tối cao lên tiếng những tướng lĩnh trong phòng đương nhiên không thể không nể mặt, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi Hàn Mặc lên tiếng.
Im lặng một lúc Hàn Mặc nói.
“Mọi người có ý kế hoạch nào không?”
“Tôi cho rằng chúng ta cần hành động nhanh hơn khẩn cấp chiếm lĩnh toàn bộ Phú Xuân dùng nó làm bàn đạp cho cuộc chiến chống lại liên quân.”
Một tướng lĩnh lên tiếng.
“Không được! Chúng ta không có đủ sức mạnh để trong thời gian ngắn kiểm soát Phú Xuân, ảnh hưởng của những gia đình quý tộc trên vùng đất của họ là rất lớn, trong thời gian ngắn không thể hoàn thành chỉnh hợp toàn bộ lãnh thổ để đối đầu với liên quân được. Chỉ riêng cuộc chiến trị an thôi cũng có thể kéo đổ chúng ta.”
Người khác ngay lập tức phản đối.
“Đơn giản! Giết hết đám quý tộc kia liền được.”
Thấy ý kiến của mình bị phản đối tướng lĩnh liền lên tiếng.
“Ngươi định g·iết bao nhiêu?”
“Ta thấy Lương nói đúng việc kiểm soát toàn bộ Phú Xuân trong thời điểm này không khả thi, chúng ta sẽ bị toàn bộ vương quốc kéo đổ mất.”
“Nếu vậy không bằng chúng ta tập hợp toàn bộ sức mạnh đánh một trận sống mái với bọn hắn.”
Toàn bộ người trong phòng đều đưa ánh mắt như nhìn người điên nhìn về phía vị tướng vừa phát biểu.
“Ngươi lên cơn sao? Chút quân này của chúng ta có thể đối đầu với hai trăm nghìn của đối phương, còn chưa biết sau đó sẽ có bao nhiêu quân đổ vào. Đừng quên Đế quốc vẫn còn ở đó, chưa ra tay đâu. Chờ ngươi mang quân đi đánh xong rồi tất cả chúng ta có thể tự cầm súng lên chiến trường.”
“Như vậy chúng ta phải làm sao đây, không lẽ bó tay chịu trói.”
Lần này tất cả mọi người im lặng, cũng không ai biết nên làm thế nào trong trường hợp này.
“Tôi có ý kiến này.”
Im lặng một lúc cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về hướng người lên tiếng, đây là một tướng lĩnh trẻ nhìn qua anh ta thậm chí chưa qua hai lăm lý do duy nhất tướng lĩnh này có thể ngồi đây là anh ta đã trải qua một khóa học tại học viện lục quân Nam Tinh. Có thể nói là người được đào tạo chính quy nhất trong căn phòng này.
“Mời nói Cao Phong tướng quân.”
Hàn Mặc lên tiếng.
Nhận được sự cho phép của Hàn Mặc vị tướng trẻ tuổi gọi Cao Phong đứng dậy gật đầu chao hỏi với mọi người xung quanh rồi hắn lên tiếng.
“Trước khi bàn tới kế hoạch của tôi, tôi xin phân tích một chút về tình hình thế giới hiện nay.”
Vừa nói Cao Phong vừa nhìn một lượt các tướng lĩnh trong phòng như muốn hỏi xem có ai có ý kiến gì không. Sau khi không có người lên tiếng hắn mới tiếp tục nói.
“Hiện tại c·hiến t·ranh giữa Đế quốc và Thánh quốc đều đang lâm vào giằng co. Hầu hết q·uân đ·ội của các quốc gia phe Đế quốc đều đang ở tại tiền tuyến với Thánh quốc, nội bộ của các quốc gia này hiện tại đã không còn nhiều quân, có thể tập hợp được hai trăm nghìn quân có lẽ đã là cực hạn với bọn họ hiện tại.”
Dừng một lát để mọi người tiêu hóa thông tin Cao Phong tiếp tục nói.
“Nhưng đây không phải vấn đề chính, vấn đề chính hiện tại là toàn bộ phe phái của Đế quốc đều đang tích trữ lực lượng cùng sức mạnh để chuẩn bị cho một trận đại chiến quyết định với Thánh quốc vì thế bọn hắn cần sự ổn định trong nội bộ.”
“Hiện tại các quốc gia này gấp gáp nhất chính là thời gian, bọn hắn không có thời gian hao tổn với chúng ta nên mới cắn răng điều ra từng đó quân để cố gắng tiêu diệt chúng ta càng nhanh càng tốt để có thể tập trung toàn lực vào việc trù bị cho trận chiến. Như vậy mọi người ở đây có nghĩ tới chiến thuật mà đội quân này sẽ sử dụng với chúng ta không?”
Cao Phong hỏi.
“Đánh nhanh thắng nhanh. Bọn hắn muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt chúng ta rất có thể sẽ t·ấn c·ông tổng lực ngay từ đầu.”
Một tướng lĩnh lên tiếng.
“Tôi cũng cho rằng như vậy. Đối phương muốn chiến thắng càng nhanh càng tốt, như vậy chúng ta cũng cần phải thay đổi mục tiêu.”
Nói tới đây Cao Phong nhìn mọi người xung quanh một vòng rồi mới lên tiếng.
“Nếu đối phương muốn nhanh chóng chiến thăng như vậy chúng ta sẽ không cho bọn hắn cơ hội đó. Ngược lại chúng ta phải kéo bọn hắn vào một cuộc chiến tiêu hao lâu dài. Chúng ta sẽ kéo, kéo cho tới khi bọn hắn không thể kéo được nữa không cần quan tâm mất bao nhiều lâu chỉ cần kéo cho tới khi đối phương mệt mỏi đó chính là cơ hội phản công của chúng ta.”
“Nói thì dễ nhưng đó là hai trăm nghìn quân đấy, chúng ta chỉ có hơn năm mươi nghìn làm sao có thể phòng thủ trước đối phương.”
“Ai bảo chúng ta sẽ phòng thủ!”
Cao Phong nhìn người vừa lên tiếng nói.
“Tôi đề nghị chúng ta từ bỏ các thành trì ở vùng xuôi, toàn bộ quân cách mạng rút lên các vùng núi tiến hành c·hiến t·ranh du kích.”
Lời vừa kết thúc trong phòng đã xôn xao, không ai ngờ được Cao Phong lại đưa ra một ý kiến như vậy.
“Khốn kiếp nếu vậy chúng ta liền từ bỏ toàn bộ mọi thứ ở đây sao, ngươi có biết chúng ta phải mất bao nhiêu công sức mới được như hiện tại. Bây giờ từ bỏ tất cả người dân sẽ nghĩ như thế nào? Người dân sẽ nghĩ chúng ta từ bỏ bọn họ, sự nghiệp của chúng ta không thể rời khỏi nhân dân.”
Một tướng lĩnh già giận giữ nói. Không ai cam tâm từ bỏ mọi thứ để rút chạy lên rừng núi cả.
“Biết không thể chiến thắng vẫn đánh là một hành vi ngu ngốc. Người dân sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta, nếu đến cả việc đó mà người dân cũng không hiểu thì những năm qua công việc tuyên truyền của chúng ta có nghĩa lý gì?”
Cao Phong nói. Hắn nhìn quanh toàn bộ người trong phòng trang trọng lên tiếng.
“Phải cho người dân biết chúng ta không hề bỏ chạy, chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu vì nhân dân và vì tự do của chúng ta, nếu chỉ vì không nỡ mà khiến toàn bộ sự nghiệp cách mạng thất bại chúng ta mới là tội nhân của nhân dân.”