Chương 470:
Căn nhà nhỏ trong khu ổ chuột của Phèo nay đã không còn tiếng cười nữa bởi vì người chồng, người cha và là trụ cột của cả gia đình nay đã không còn.
Bữa ăn của gia đình hôm nay diễn ra trong một bầu không khí trầm lắng, cô con gái luôn tươi cười vui vẻ bây giờ cũng chỉ im lặng múc lên từng thìa súp trộn lẫn chút thịt nát cùng vài cọng rau của mình, trong đôi mắt của cô bé đã không còn sự hoạt bát vui tươi như trước kia.
Cô bé ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết toàn bộ phần của mình, mẹ nàng thấy vậy muốn chia sẻ phần của mình cho cô bé nhưng lại bị cô bé ngăn lại.
“Con no rồi!|”
Thấy bé hiểu chuyện như vậy mẹ nàng cũng chỉ cố nặn ra một nụ cười xoa đầu cô bé, rồi nàng quay sang con trai lớn của mình. Cậu bé chín tuổi cũng đã ăn xong đang thu dọn lại đồ đạc trên bàn thấy mẹ nhìn sang cậu bé cũng có câu trả lời tương tự em gái mình.
Thấy vậy người mẹ không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục ăn hết phần của mình.
“Cốc cốc! Có người ở nhà không, mở cửa đê!”
Lúc này từ ngoài nhà truyền tới tiếng gõ cửa cùng với đó là tiếng người không kiên nhẫn.
Dường như biết người tới là ai ngươi mẹ vội vàng tiến ra cửa nhưng lại không vội mở mà dám tai lên cửa muốn nghe động tĩnh bên ngoài.
“Nào đừng giấu! Lão tử biết trong nhà có người nếu không mở lão tử sẽ tự phá cửa vào.”
Âm thanh cực kỳ không kiên nhẫn mang theo lời đe dọa vọng vào, ngay sau đó là những tiếng đập cử dồn dập vang lên giống như muốn phá nát cánh cửa vậy.
Có lẽ sợ cánh cửa bị phá nát người mẹ vội vã mở cửa ra, bên ngoài là bốn năm tên thanh niên hung thần ác sát đang chờ sẵn thấy cửa mở bọn hắn liền đẩy cửa tiến vào xô ngã người mẹ.
Không chào hỏi, không cởi giày dép bọn hắn như chỗ không người vào nhà dùng ánh mắt đánh giá quan sát toàn bộ mọi thứ trong nhà.
Người mẹ thấy vậy liền vội vã vượt lên phái trước che hai đứa bé ra sau lưng mình sợ hãi nói.
“Các ngươi là ai?”
Nghe vậy tên thanh niên có vẻ là thủ lĩnh của đám này liền lên tiếng.
“Bà cô già, tới bao giờ bà mới trả tiền đây?”
“Tiền! Tiền gì?”
Nghe người vợ Phèo nói vạy thanh niên mất kiên nhẫn đạp đổ cái ghế bên cạnh nói.
“Hai tháng trước bà vay tiền của ông chủ bọn ta, không nhớ sao? Có cần thằng này giúp ba nhớ lại không!”
Hai tháng trước khi Phèo lâm bệnh trong nhà lại không có tiền vì thế vợ Phèo đã đi vay nợ bên ngoài để có thể cứu chữa cho chồng. Tiếc thay chồng cô hiện tại đã ra đi để lại một khoản nợ trên lưng gia đình.
“Cái này! Hiện tại nhà ta không có tiền, chờ có tiền nhà ta sẽ thanh toàn cho ông chủ cậu.”
Vợ Phèo hoảng hốt nói.
“Mẹ mày quá thời hạn thanh toán một tuần rồi, nếu hôm nay mày không thanh toán tao đập nát nhà mày ra. Anh em đập!”
Nói rồi tên thanh niên ra hiệu cho đồng bạn của mình.
Những tên lưu manh phía sau liền không khách khí tản ra trong phòng bắt đầu đập phá.
Tủ, ghế, bàn, cốc chén chỉ cần là đồ vật bọn hắn đều sẽ đập phá.
“Đừng đập! Đừng đập xin các người đừng đập.”
Vợ Phèo hoảng hốt muốn ngăn cản đám côn đồ, nhưng vô vọng một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể đấu lại đám côn đồ này.
Nàng bị đẩy ra ngã trên mặt đất, khủy tay bị những mảnh vỡ của chén bát cắt qua da.
Thấy mẹ như b·ị t·hương hai đứa bé vội vã đỡ mẹ dậy, cậu con trai cả mặc dù mới chỉ chín tuổi nhưng đã dũng cảm đứng lên chỉ vào mặt tên côn đồ nói.
“Ta sẽ báo cảnh sát bắt hết các ngươi.”
Tên côn đồ nghe vậy liền đùa cợt cười nói.
“Hắc hắc! Báo cảnh sát, sợ quá đi.”
Nói rồi hắn vươn tay xách cổ cậu bé lên hàm răng nghiến chặt gằn từng chữ nói.
“Mày thử báo xem tao có dạy cho mày một bài học không?”
Nói rồi hắn cũng vứt cậu bé xuống sàn quan sát trong phòng đã đập không sai biết lắm.
“Được rồi! Đi thôi.”
Nói xong hắn dẫn đầu rời khỏi đây, trước khi đi hắn còn nhìn vợ Phèo đe dọa nói.
“Sau ba ngày bọn tao quay lại, đến lúc đó nếu không có tiền đừng trách bọn tao.”
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại cùng với đó là nước mắt của vợ Phèo. Nước mắt nàng lăn dài trên gò má nhưng nàng không ngã xuống hai con của nàng vẫn cần nàng chăm sóc.
Hàng xóm của gia đinh cũng nhìn thấy cảnh tượng này nhưng bon hắn chỉ yên lặng nấp trong nhà không ai hỗ trợ gia đình bọn họ.
Bởi vì không có băng vải y tế cô con gái chỉ có thể lấy một mảnh vải nhỏ tạm thời băng bó lại v·ết t·hương cho mẹ, sau đó hai anh em giúp mẹ ngồi lên ghế rồi đi dọn dẹp nhà cửa.
Người mẹ ngồi trên ghế nhìn hai con đang phải dọn dẹp đ·ống đ·ổ n·át trong nhà nước mắt không nhịn được tiếp tục chảy ra, nàng mím môi để không phát ra tiếng tránh cho các con lo lắng.
…
Sáng hôm sau khi hai anh em đã rời nhà chỉ còn lại người mẹ đang dọn dẹp đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Xin chào có ai ở nhà không?”
Vợ phèo nghe vậy giật bắn người lên, hai vai thu lại giống như một cách tự vệ theo bản năng, nàng nhìn chằm chằm cánh cửa nhà như muốn xác nhận một lần nữa.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Không giống như tiếng của lũ côn đồ âm thanh này nhẹ hơn êm tai hơn mang cho người một cảm giác an tâm.
Ghé sát vào một bên cửa người mẹ cạnh giác hoi.
“Ai đó!”
“Chào cô tôi là một luật sư, muốn gặp cô một chút là nói về vấn đề của chồng cô!”
Nhắc tới chồng trái tim vợ Phèo không khỏi thắt lại nhưng nàng vẫn cảnh giác nói.
“Chồng ta có chuyện gì? Người c·hết rồi các ngươi cũng không tha sao?”
Nàng nổi nóng nói, chuyện ngày hôm qua đã khiến nàng trở nên rất cảnh giác.
“Xin hãy yên tâm tôi không có ác ý, tôi ở đây để giúp cô.”
Âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
“Giúp! Cậu có thể giúp cái gì?”
Vợ Phèo nói.
“Trước tiên tôi có thể vào nhà không? Ngoài này nói chuyện không tiện.”
Suy nghĩ một lúc cuối cùng vợ Phèo vẫn mở cửa.
Bên ngoài là một người trẻ tuổi, cách ăn mặc của người này rất chỉnh chu không giống như của đám thanh niên côn đồ ngày hôm qua.
Thấy vợ Phèo thanh niên nở một nụ cười thân thiện đưa bàn tay ra.
“Xin chào cô tôi là Văn Thành rất vui được gặp cô. Tôi có thể vào được chứ.”
Có lẽ chính vì như vậy khiến vợ Phèo có một cảm giác an tâm với thanh niên trước mặt, nàng né người sang một bên mời hắn vào nhà.
Văn Thành không quên cảm ơn vợ Phèo, trước khi vào nhà hắn cũng rất lễ phép cởi giày.
Hành động này lại khiến vợ Phèo an tâm hơn, ít nhất hắn không như những tên côn đồ đên qua.
Hai người ngồi trên bàn ăn đối diện với nhau Văn Thành mở lời.
“Cô Tâm hôm nay tôi đến đây vì chuyện của chồng cô và cũng là chuyện của rất nhiều người giống với chồng cô.”
Tâm không nói nên lời, nàng chỉ có thể chờ đợi người trước mặt tiếp tục nói.
“Chồng cô là một công nhân ưu tú đã cống hiến cho nhà máy cả cuộc đời của mình, mười bốn mười lăm tiếng một ngày còn hơn cả thời gian anh ấy ở bên gia đình. Nhưng cuối cùng có thể nhận lại được gì, đến một lời thăm hỏi cũng không có, đến một đồng tiền cũng không có trong khi vì công việc ở nhà máy chồng cô mới xảy ra cơ sự như vậy. Cô có muốn sau này hai người con của cô cũng chịu cảnh tương tự như chông cô chăng?”
Những lời của Văn Thành khiến cảm xúc Tâm không nhịn được, nàng khóc nấc lên, nước mắt không ngừng chảy.
“Tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ là một người bình thường, có thể làm được gì?”
“Xin cô hãy bình tĩnh! Một mình cô không thể làm được gì nhưng nếu nhiều người thì lại khác, sức mạnh của những người công nhân là sự đoàn kết. Phải đoàn kết họ lại để bảo vệ quyền lợi cho cả cô và cả những người công nhân trong tương lai.”
Văn Thành an ủi nói.
Tư bản trên bản chất vẫn là bóc lột, không chỉ bóc lột thuộc địa mà còn bóc lột chính cả đồng bào của mình. Xã hội phương tây thời hiện đại không phải vốn dĩ đã như vậy, Mà đã trải qua hơn ba trăm năm đấu tranh giữa nhà tư bản và những người công nhân mới có được như ngày hôm nay, hơn nữa còn là trong trường hợp đã tích lũy đủ tư bản. Nếu không thật sự sẽ có những quyền lợi của công nhân như ngày hôm nay ư?
Long tới từ hiện đại, nhưng hắn không ảo tưởng về các quyền lợi của người công nhân ngay khi mới vừa bắt đầu cách mạng công nghiệp.
Đó là điều không khả thi khi tư bản thời điểm này còn rất yếu kém, sự tích lũy tư bản cũng không đủ để có thể đáp ứng các yêu cầu cao về quyền lợi của người công nhân.
Chính vì thế cho tới hiện nay Nam Tinh vẫn chưa có quá nhiều điều luật về quyền lợi của người công nhân, Long cần một thời gian tích lũy tư bản sau đó mới có thể thôi động một cuộc đấu tranh giữa công nhân và nhà tư bản.
Nếu để cuộc đấu tranh này diễn ra qua sớm hệ thống tư bản sẽ sụp đổ từ trong trứng nước. Còn nếu Long trực tiếp cho tầng lớp công nhân quyền lợi này bọn hắn sẽ lại xem đó là điều hiển nhiên, thậm chí có thể g·iết c·hết tinh thần đấu tranh của tầng lớp công nhân đây là một điều cực kỳ nguy hiểm mà Long không muốn nhìn thấy.
Còn hiện tại Long đã cảm thấy cuộc đấu tranh giữa giai cấp công nhân và tư bản nên bắt đầu.