Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 469: Mắt xích.




Chương 469: Mắt xích.

“Đúng rồi tiểu Ngọc nói cho ngươi biết một chuyện. Tháng trước khi ta đang vượt qua vùng đệm phát hiện một chuyện kỳ lạ.”

Lúc này Giản lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng, cảm xúc trên gương mặt của hắn như thấy được đồ chơi mới.

“Cái gì?”

Giản bắt đầu nhớ lại tình huống vào lúc đó.

“Ta thấy được một con chim sắt! Rất lớn, còn lớn hơn cả lũ dơi của chúng ta nó bay rất cao vượt qua cả tầng mây tốc độ cũng rất nhanh cho dù đã dùng tới ma pháp nhưng ta cũng không thể đuổi kịp nó.”

Vân Ngọc nhíu mày, miêu tả của Giản rất kỳ lạ, không ai nghĩ một con chim sắt có thể bay lên trời đã thế còn bay nhanh hơn cả một không hiệp sĩ.

“Đúng rồi! Con chim sắt này không vỗ cánh!”

“Không vỗ cánh?”

“Đúng vậy ta đuổi theo nó một đoạn đường không hề thấy nó vỗ cánh.”

“Ngươi phát hiện nó ở đâu?”

“Không rõ!”

Câu trả lời của Giản khiến Vân Ngọc nhíu mày.

“Đừng nhìn ta như vậy, đó là vùng đệm xung quanh không có vật tham chiếu ngươi nói ta làm sao chỉ cho ngươi.”

Giản nhún vai nói.

“Ngươi có nghĩ ra được manh mối nào không?”

“Chỉ có chút thông tin như vậy, ngươi muốn ta tìm manh mối ở đâu?”

Vân Ngọc trả lời.

Dù vậy nàng vẫn mường tưởng tới quốc gia nàng đang sống này.

Dù sao ở nơi này rất nhiều thứ bằng sắt thép đã xuất hiện, xuất hiện thêm một con chim sắt có lẽ cũng không có gì to tát.

“Được rồi bỏ qua chuyện này đi! Ngươi tới đây làm gì? Không phải ngươi nên tại chiến trường với đám tai nhọn kia sao?”

“Chán quá ấy mà! Đám tai nhọn đó suốt ngày nấp trong rừng, làm cách nào bọn hắn cũng không chịu chui đầu ra. Vì thế ta đã xin lão cha cho ta làm người chỉ huy cho cuộc chiến lần này.”

“Bây giờ không phải lúc phát động, chúng ta cần chờ thêm thời gian. Hỗn loạn ở đây mới chỉ bắt đầu chỉ cần chờ thêm mười năm nữa bọn hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào chống lại chúng ta.”



Vân Ngọc nghe anh trai mình nói chiến tránh sắp diễn ra liền vội vã can ngăn muốn thuyết phục Giản tạm thời không phát động c·hiến t·ranh.

Chỉ có điều nàng nhận lại được chỉ là cái lắc đầu nhún vai bất đắc dĩ.

“Chuyện này không phải do ta quyết định. Ngươi phải hiểu rồi chứ.”

Nghe Giản nói vậy Vân Ngọc mới sực nhớ ra, nàng bình tĩnh lại hỏi.

“Còn bao lâu nữa?”

“Ta có thể tranh thủ được hai năm. Nhưng không thể lâu hơn.”

Giản nói.

“Hai năm thì hai năm đi, ta sẽ cố găng để hoàn thành việc của mình. Ngươi lần này tới đây có việc gì? Không phải chỉ để thông báo với ta chuyện này phải không.”

“Ta đến để gặp mấy tên kia! Ngươi có thể liên lạc với bọn hắn?”

Vân Ngọc nhíu mày nói.

“Có thể! Nhưng ta không muốn ngươi gặp bọn hắn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hôm nay ngươi xuất hiện ở đây. Nếu ngươi rời khỏi đây và đi gặp bọn hắn ta sẽ gặp rắc rối lớn, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.”

Rồi nàng ném một ánh mắt đầy bất mãn cho Giản nói.

“Chính vì sự lỗ mãng của ngươi mới khiến ta rời vào tình huống như hiện tại, cũng khiến ngươi hành động ở thế giới loài người khó khăn hơn.”

Vân Ngọc nói.

“Nghiêm trọng vậy sao?”

Giản trừng lớn đối mắt nửa tin nửa ngờ nói.

“Bây giờ chỉ cần ngươi ra khỏi đây hành tung của ngươi sẽ nằm trong tầm mắt của vô số người.”

“Ta có thể xử lý bọn chúng không?”

“Như vậy ta sẽ càng nguy hiểm. Kế hoạch của ta cũng sẽ thất bại trong gang tấc.”



“Kế hoạch gì? Chỉ một chút như vậy làm sao có thể thất bại?”

“Việc này không liên quan tới ngươi!”

Vân Ngọc nghiêm mặt nói.

Nghĩ tới người đàn ông kia trái tim nàng không khỏi đập rộn lên, nàng muốn thuyết phục hắn đứng về phe nàng. Thần hẳn sẽ rất vui lòng khi có một tín đồ như hắn.

Cơ hội sẽ càng lớn hơn khi nàng nhìn ra được mục tiêu của hắn.

Giản gãi đầu bối rối nói.

“Thế bây giờ ta phải làm sao? Lần này ta phải đích thân gặp những người kia, có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với bọn hắn.”

“Hiện tại không thể được, bọn hắn đang bị nhắm tới nếu ngươi gặp bọn hắn không chỉ hại bọn hắn mà còn hại cả ngươi.”

“Nghiêm trọng như vậy! Xem ra ta là mắt xích rất quan trọng rồi.”

Giản đùa cợt nói.

“Trước khi ngươi bước vào căn nhà này thì ngươi chả là gì đối với nhận loại cả, nhưng khi ngươi rời khỏi căn nhà này ngươi sẽ trở thành manh mối quan trọng để nhân loại có thể phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng ta.”

Vân Ngọc không hề đùa cợt mà nghiêm túc nói.

“Bây giờ phải làm sao đây. Ngươi ở đây lâu rồi hẳn cũng phải có cách đi?”

Đặt tay lên trán Vân Ngọc lâm vào trầm tư một lúc rồi nói.

“Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc, ngươi tạm thời làm việc một thời gian. Chờ cơ hội thích hợp ta sẽ giúp ngươi thoát đi.”

“Ta không có nhiều thời gian như vậy.”

“Nếu ngươi muốn toàn bộ kế hoạch cùng bố trí bị phá sản ngươi có thể rời khỏi đây và đi tìm bọn hắn.”

Ánh mắt nghiêm túc của Vân Ngọc khiến Giản chỉ có thể im lặng.

“Thôi được rồi! Nhưng chỉ có thể kéo ba tháng, sau ba tháng ta sẽ rời đi.”

“Ta sẽ cố gắng giúp ngươi!”



“Có điều tra được thông tin từ của kẻ này.”

Long ngồi trên bàn trà quan sát tấm ảnh đen trắng chụp được của Giản hỏi.



“Vẫn đang điều tra thưa bệ hạ, nhưng bước đầu cho thấy kẻ này tới từ phương bắc.”

“Phương bắc!”

“Đúng vậy thưa bệ hạ.”

Đăng Sơn nghiêm túc nói.

“Thú vị. Thật sự rất thú vị!”

Phương bắc có gì đây! Ngoại trừ đống quý tộc đã bị Long giá không hiện tại nơi đó không có gì. Vậy mà hành tung đầu tiên của kẻ này lại tới từ phương bắc.

“Tiếp tục điều tra đi. Ta muốn xem xem tên này rốt cuộc là ai.”

Đặt tấm ảnh xuống bàn Long ra lệnh.

Sau khi Đăng Sơn rời đi Linh Tuyền cũng xuất hiện sau lưng Long, nàng nhẹ giọng nói.

“Bệ hạ! Phía Đế quốc đã yêu cầu các quốc gia láng giềng chi viện cho Phú Xuân. Bốn ngày nữa sứ giả của các quốc gia này sẽ gặp mặt tại thủ đô của Giao Châu tiến hành đàm phán việc xuất binh. Trước lúc đó Đại Liên cùng Nam Miên đã điều động khẩn cấp ba mươi nghìn quân chi viện giúp Phú Xuân giữ vững.”

Việc á·m s·át Hàn Mặc thất bại kéo theo đó là việc truy quét của quân cách mạng khiến Đế quốc không còn cách nào khác phải dùng tới vũ lực.

Các quốc gia láng giềng của Phú Xuân cũng rất đang sốt ruột với chuyện này, nếu quân cách mạng có thể lật đổ hoàn toàn Phú Xuân như vậy ngọn lửa quân cách mạng đốt lên có thể sẽ lan rông sang các quốc gia khác.

Những nước láng giềng của Phú Xuân cũng đã bắt đầu xuất hiện tình tình huống phản loạn, nếu không nhanh chóng dập tắt quân cách mạng nền tảng thống trị của giới quý tộc sẽ lung lay.

Vì thế lần này các quốc gia đồng ý rất triệt để việc xuất quân.

“Ngươi nhắn với Cồ Lâm Biên không thể để cuộc họp này diễn ra suôn sẻ.”

Dặn dò Linh Uyên xong Long rơi vào trầm tư.

Vì chuyện của quân cách mạng hắn cũng nát tâm, nếu thế giới loài người có một quốc gia tương tự như Anh quốc thì tốt biết mấy. Không cần mấy cái thể chế của Anh quốc chỉ cần là một đảo quốc có vị trí địa lý tương tự liền được.

Lợi thế địa lý của một đảo quốc khiến mọi cuộc can thiệp quân sự vào quốc gia này phi thường khó khăn. Nếu có một quốc gia tương tự như Anh quốc Long hoàn toàn có thể cho bọn hắn đóng cửa tự xử lý, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc lại mở cửa mang lửa đi đốt khắp nơi cũng không ai có thể làm gì bọn hắn.

Đáng tiếc thế giới này không có quốc gia như vậy. Nam Dương đảo có vị trí đó nhưng thể chế chính trị trên đảo khiến một cuộc cách mạng tương tự rất khó có thể mở rộng nhanh chóng.

“Đúng rồi khi nào chúng ta xuất phát?”

Long đột nhiên nhớ tới kế hoạch Thái Dương liền hỏi.

“Ngày bảy chúng ta sẽ xuất phát thưa bệ hạ, ngài sẽ đi tàu tới hẻm bắc, rồi từ hẻm bắc sẽ lên thuyền tiến vào ma địa.”

Linh Tuyền nghiêm túc trả lời.