Chương 463: Cách mạng (1).
Hàn Mặc đứng trên mỏm đất cao, thông qua vô số ngọn đuốc đang cháy xung quanh nhìn xuống đội quân phía dưới mình trong lòng không khỏi rung động.
Những người lính này chính là tích lũy sức mạnh của đảng vì nhân dân trong suốt năm năm qua.
Dưới sự hỗ trợ của Nam Tinh cùng sự cố gắng của các thành viên trong đảng sau năm năm hoạt động chui lủi tránh né sự truy quét của q·uân đ·ội Phú Xuân, quân cách mạng đã có một lực lượng không thể xem thường, bọn hắn chỉ cần chờ đợi một cơ hội để khởi sự. Cuối cùng ngày này cũng đã tới, một cơ hội để bọn hắn có thể đứng lên vũ đài lịch sử, trở thành những người tiên phong giải cứu nhân dân thoát khỏi ách áp bách của giới quý tộc.
“Chủ tịch!”
Bên cạnh Hàn Mặc một người đồng chí nhắc nhở hắn nên phát biểu.
Ổn định lại tâm tình Hàn Mặc dưới sự hỗ trợ của một siêu phàm giả bắt đầu phát biểu.
“Hỡi các đồng bào đồng chí của tôi, năm năm trước mỗi người trong chúng ta ở đây đều chỉ làn những bình dân trung thực hiền lành chân yếu tay mềm, phục vụ cho những tên quý tộc ác ôn. Nhưng những gì chúng ta nhận lại từ chúng chỉ là sự áp bức, bóc lột, h·ành h·ạ từ bọn chúng, lũ quý tộc không xem chúng ta là con người, chúng ta trong mắt chúng chỉ như súc vật nuôi để làm thịt. Còn chúng ta suốt hàng ngàn năm qua cũng không thể phản kháng trước sự bóc lột đó, chúng ta không thể phản kháng trước sức mạnh của chúng.”
Dừng lại một chút lấy hơi cũng để những người lính bên dưới tiêu hóa nội dung vừa rồi Hàn Mặc nói tiếp.
“Nhưng hôm nay đã khác! Tại đây, chúng ta vẫn chỉ là những bình dân hiền lành trung thực, nhưng không còn là chân yếu tay mềm mặc cho bọn hắn bóc lột nữa. Chúng ta có v·ũ k·hí, chúng ta có sức mạnh chúng ta có thể tiêu diệt lũ chó săn của đám quý tộc. Năm năm qua chúng ta ẩn nấp, chúng ta trốn tránh không phải vì tôi sợ hãi cũng không phải do các bạn hèn nhát mà vì chúng ta còn quá yếu so với lũ quý tộc, chúng ta cần chờ đợi, đợi một thời cơ. Ngày hôm nay thời cơ đã tới, quý tộc Phú Xuân chưa bao giờ suy yếu như hiện tại, bọn hắn phải gửi quân đi chiến đấu ở quốc gia láng giềng, trong nước đã vô cùng trống không. Đây là cơ hội của chúng ta dành lấy tự do về tay mình, lật đổ quý tộc vì tự do dành lấy hạnh phúc.”
Nói tới cuối Hàn Mặc còn nắm chặt nắm tay dơ lên hét lớn cổ vũ sĩ khí.
“Lật đổ quý tộc, dành lấy tự do, dành lấy hạnh phúc.”
Những người lính bên dưới cũng đồng loạt hét vang cổ vũ sĩ khí. Những ngọn lửa xung quanh dường như cũng cảm nhận được sĩ khí lên cao của đoàn người, chúng sáng bùng lên như đang cổ vũ cho cuộc cách mạng này.
…
Hướng công tước là một lão già béo, vừa béo vừa lười, ông ta lười tới mức nào đâu? Chính là hiện tại đến việc đi lại ông ta cũng phải dùng xe lăn, đến việc đi lại lão ta cũng lười nữa.
Cũng chính vì thế người dân trong lãnh địa đặt biệt danh cho ông ta là con lợn mặc áo, đương nhiên biệt danh này chỉ truyền báo trong nhân dân còn Hướng công tước không ai dám nói cho ông ta về biệt danh này cả.
Tạm thời bỏ qua chuyện của vị công tước này bởi vì hiện tại là sáng sớm, mặt trời mặt trời chỉ mới chiếu những ánh nắng đầu tiên xuống mảnh đất này kẻ lười như Hướng công tước ông ta làm sao có thể thức dậy vào giờ này.
Ngược lại người dân trong chủ thành của Hướng gia đã thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới sắp tới.
Đột nhiên từ hướng đông của tòa thành một đoàn người đông đúc xuất hiện, binh lính canh gác trên tường thành lại làm như không thấy đoàn người này không có bất kỳ cảnh báo nào, cũng không có bất kỳ hành động nào cứ như vậy mặc cho đoàn người này tiếp cận thành trì.
Trong ánh mắt của những người lính này thậm chí còn thiêu đốt lên một ngọn hỏa diễm, ngọn lửa chính bọn hắn cũng đã chờ đợi suốt nhiều đời, nhiều thế hệ.
Đột nhiên dưới chân tường thành có tiến xôn xao hóa ra đội trưởng của ca tuần tra hôm nay đã xuất hiện dưới tường thành, hắn ăn mặc xốc xếch áo mũ không chỉnh tề vội vã chạy lên tường thành theo sau đó là một vài tên binh sĩ khác.
Cũng không phải tất cả mọi người đều là đồng chí, đều là những người cùng chí hướng và những kẻ này khi thấy một đội quân xuất hiện ở phía chân trời đã không chút do dự chạy đi cảnh báo.
Xuất hiện trên tường thành, những binh lính canh gác còn lại thậm chí có thể ngửi được mùi rượu cùng vết son môi trên mặt tên đổi trưởng, chỉ cần như thế thôi cũng biết đếm hôm qua hắn làm gì mặc cho đây là ca trực của hắn.
“Nhanh đóng cổng thành, gõ chuông cảnh báo nhanh lên, nhanh lên.”
Tên đội trưởng thấy đội quân đang tiếp cận kia liền hoảng hốt ra lệnh, nhưng ngoại trừ những tên lính đi theo hắn tới tất cả những người khác lại không động đậy. Thậm chí những tên lính đi cùng hắn cũng bị người cản lại.
“Ta phải đi báo với tướng quân.”
Tên đội trưởng cũng muốn tìm lý do rời đi, nhưng tới khi bị cản lại hắn mới nhận thấy bầu không khí xung quanh có vấn đề.
Đến đây nếu còn không nhận ra đám lính này có vấn đề thì hắn là tên thiểu năng chứ không phải người bình thường nữa.
“Các ngươi muốn làm gì? Nói cho các ngươi biết ta là con trai nam tước…ahhh!”
Tên đội trưởng đang muốn dùng thân phận đe dọa đám lính này, trong mắt hắn lũ bần dân hèn này chỉ cần dọa một chút bọn hắn liền phải sợ hãi nhưng hắn không ngờ được hắn còn chưa nói hết câu một cơn đau đã truyền tới từ ngực hắn.
Liếc mắt nhìn xuống một lưỡi kiếm đã đâm ra từ trong ngực hắn, máu từ lưỡi kiếm nhuốm đỏ thấm ướt áo ngực của hắn tên đội trưởng này cảm thấy ngực nặng trĩu trở nên khó thở.
Hắn không phải là siêu phàm giả, cũng không phải là chiến binh gì xuất sắc hắn chỉ dựa vào quan hệ gia đình để có thể ngồi vào vị trí này vì thế hắn không có chút sức chống cự nào trước cú đâm vừa rồi của một phàm nhân.
“Các…các ngươi!”
Lưỡi kiếm bị rút ra khỏi ngực hắn cũng là lúc hắn đau đớn ngã xuống .
“Đội…đội trưởng.”
Những tên lính đi theo đội trưởng trở nên hoảng loạn, bọn hắn cũng chỉ là phàm nhân vì thế nhanh chóng bị những người lình trên tường thành giải quyết một cách dứt điểm.
Rất nhanh đội quân này đã tràn vào thành.
“Lật đổ quý tộc, dành lấy tự do.”
Quân cách mạng sau khi tràn vào thành cũng không hề c·ướp phá bọn hắn rất có chủ đích t·ấn c·ông những vị trí đóng quân trong thành cùng với đó là tràn thẳng tới phủ công tước. Rõ ràng những người lính này có kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc, không nói đúng hơn là bọn hắn có một tư tưởng cực kỳ vững chắc bọn hắn tin rằng việc của bọn hắn không phải để c·ướp phá những người dân vô tội mà để lật đổ sự tàn bạo của giới quý tộc, mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho chính bọn hắn và con cháu của mình.
Kỳ thực chính những người dân trong thành cũng không ngồi yên, trong năm năm qua các hành động tuyên truyền bằng sách báo truyền miệng cũng đã lan truyền tư tưởng, chí hướng của bọn hắn rất nhiều người mặc dù không phải thành viên của quân cách mạng nhưng bọn hắn cũng thấm nhuần tư tưởng của họ.
Vì thế khi quân cách mạng tiến vào thành cũng rất nhiều người cùng gia nhập với bọn hắn mang theo cuốc xẻng gậy gộc tiến về phủ công tước cùng với những cơ quan quan trọng của thành trì.
Mặc dù quân phòng thủ thành cố gắng chống đỡ nhưng việc bị t·ấn c·ông bất ngờ cộng với hơn một nửa lực lượng quân sự của lãnh địa đã bị điều đi chi viện cho Đế quốc khiến khả năng phòng thủ của thành trì này đã giảm xuống mức báo động. Cho dù có là quân đoàn ma pháp cũng như vậy, bọn hắn có thể dựa vào sức mạnh cá nhân tạm thời áp chế quân cách mạng nhưng trước loạt đạn như mưa của quân cách mạng bọn hắn cũng không thể thoát được số phận.
…
Đang say giấc nồng vị công tước béo đột nhiên bị lay động.
Ông ta nghe được có người đang hét bên tai mình, không thể nhắm mắt được nữa vị công tước béo mở mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt hoảng hốt của quản gia trước mặt mình.
“Đại nhân! Quân phản loạn t·ấn c·ông, thành đã thất thủ rồi ngài cần phải rời đi ngay.”
Còn chưa kịp để hầu tước đại nhân trút cơn thịnh nộ lên người mình quản gia đã vội vã nói.
“Ngươi nói cái gì, quân phản loạn nào?”
Quả nhiên công tước tiên sinh nghe vậy liền hoảng hốt không còn suy nghĩ tới việc trách cứ quản gia nữa.
“Không rõ thưa đại nhân. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là ngài cần rời đi ngay.”
“Đúng đúng! Ta phải đi, phải đi. Người đâu mau giúp ta.”
Hướng công tước vội vã nói.
Rất nhanh sáu hầu gái xinh đẹp liền tiến vào cùng với xe lăn được trang trí bằng vàng của ông ta, công tước rất ghét đàn ông chạm vào người mình vì thế ông ta chỉ sử dụng hầu gái hỗ trợ công việc hàng ngày. Sáu người nhanh chóng giúp hầu tước ngồi lên xe, mặc dù đã tới thời điểm nguy cấp đến tính mạng nhưng con lợn mặc áo này vẫn không tự vận động mà vẫn phải chờ người khác hỗ trợ.
Không hiểu sao ông ta có thể tồn tại được giữa xã hội quý tộc này?