Chương 462: Ác thần (3)
Bộ an ninh nội địa là một cơ quan trực thuộc hệ thống của bộ nội an nhưng khác với bộ nội an khi người dân có vẫn có thể ra vào để hoàn thành các thủ tục thì ở nơi nơi này người dân muốn tiến vào rất khó. Bất kỳ ai không có phận sự đều không được phép bước chân vào tòa nhà này.
Vì thế đây là một trong những vùng đất cấm trong miệng người dân Nam Tinh đồn đoán.
Những vùng cấm còn lại chính là trụ sở của tình báo chiến lược, trụ sợ của quân cận vệ. Những nơi người dân có thể nhìn mà không thể tiến vào.
Trên hành lang đơn điệu của tòa nhà bộ an ninh nội địa một lão già đầu tóc bạc phơ cơ thể có hơi gầy gò đang vội vã bước đi, trên khuôn mặt của ông ta lúc này ẩn chứa sự hoảng hốt. Không biết có chuyện gì xảy ra khiến người đàn ông đã trải qua vô vàn năm tháng này trở nên hoảng hốt như vậy.
Nhìn thấy lão già xuất hiện, nhân viên tiếp đãi của tòa nhà lập tức đứng dậy cười nói.
“Tiên sinh không biết ngài cần gì?”
Lão già đứng trước vị trí tiếp tân, âm thanh vội vã nói.
“Cho ta gặp Trương Vĩ Kỳ.”
Trương Vĩ Kỳ là cục trưởng cục hai chuyên phụ trách về tình báo chính trị, xã hội và kinh tế.
“Không biết ngài có hẹn không thưa tiên sinh?”
Nhân viên tiếp tân hỏi.
“Không có! Cô cứ bảo Hoàng Dương ở đại học chính trị xã hội hoàng gia muốn gặp ông ta. Chuyện gấp ngay lập tức.”
Lão già rất vội vàng, dường như có việc rất gấp.
“Xin ngài đợi một chút.”
Nói rồi tiếp tân một tay nhấc ống nghe điện thoại lên, một tay cắm dây điện thoại vào đường dây kết nối với văn phòng của Trương Vĩ Kỳ.
Đây là cách gọi điện thoại trong thời kỳ đầu khi người gọi sẽ gọi tới bưu điện, nhân viên bưu điện sẽ tiếp cuộc gọi, người gọi muốn nói chuyện với ai nhân viên liền tiếp nối đường dây bằng tay vào với điện thoại của người nhận.
Nơi này cũng hoạt động tương tự như vậy chỉ có điều ở quy mô nhỏ hơn và không kết nối với bên ngoài.
Nhân viên tiếp tân sau khi thuật lại lời của Hoàng Dương một lượt liền đặt ống nghe xuống nói với ông ta.
“Tiên sinh xin mời cục trưởng đang chờ ngài.”
Nói rồi nhân viên chủ động rời khỏi vị trí tiếp tân dẫn Hoàng Dương vào tòa nhà. Tại nơi này người ngoài nếu không được cấp quyền thì muốn tiến vào chỉ có thể từ nhân viên tiếp tân đưa vào ngoại trừ nhân viên tiếp tân ai cũng không thể đưa người ngoài vào cho dù là nhân viên trong tòa nhà cũng không được. Đương nhiên những nhân viên này cũng phải được sự cho phép từ những quan chức bên trong, hơn nữa mọi cuộc viếng thăm như thế này đều được ghi chép lại.
Hoàng Dương đi theo nhân viên tiếp tân vào phòng của Trương Vĩ Kỳ, vị cục trưởng này thấy ông ta đi vào lên tiến lên tiếp đãi. Chờ nhân viên tiếp tân rời đi Trương Vĩ Kỳ lên tiếng hỏi.
“Hoàng Dương tiên sinh hôm qua không phải vừa gặp mặt sao? Không lẽ ngài đã tìm ra rồi!”
“Đúng vậy ta tìm ra rồi, đây là chuyện lớn ta không chờ được hôm nay liền tới tìm ngươi.”
Hoàng Dương vừa nói vừa lấy ra trong người một quyển sách cùng một bức tranh phác họa. Bức tranh này chính là bức tranh phác họa lại biểu tượng mà những kẻ tà giáo trước đó thờ cúng.
“Các ngươi có được biểu tượng này từ đâu?”
Hoàng Dương chỉ vào bức phác họa hỏi.
Trương Vỹ Kỳ nghe vậy nhíu mày bình tĩnh nói.
“Tiên sinh đây là bí mật quốc gia ngài biết đấy ta không thể tiết lộ xin tiên sinh hiểu cho.”
Hoàng Dương nghe vậy sực nhớ ra, biết mình mất bình tĩnh ông ta hít một hơi thật sâu nói.
“Đây là biểu tượng của một trong bốn ác thần của lũ ác ma. Ngươi cũng biết sáu trăm năm trước lũ ác ma xâm chiếm thế giới của chúng ta phải không? Biểu tượng này chính là của ác thần của sự tham lam, dối trá Benzar.”
Nói rồi ông ta lật quyển sách trên bàn ra đưa cho Trương Vĩnh Kỳ, quyển sách này miêu tả rõ ràng về Benzar. Trong đó có một dòng khi Trương Vĩnh Kỳ đọc tới liền nhíu chặt lông mày.
‘Ác thần Benzar thích vật tế là trẻ em bởi chúng đại diện cho sự trong sáng thuần khiến. Hắn sẽ ban cho tín đồ của mình tuổi thọ khi bọn hắn dâng tặng ngài những đứa bé. Đứa bé càng trong sáng, càng hồn nhiên tín đồ của hắn sẽ càng nhận được nhiều.’
Miêu tả này rất giống với những bản báo cáo mà hắn nhận được khi triệt phá các tế đàn của tà giáo kia.
“Chuyện này có nghĩa là gì?”
Trương Vĩnh Kỳ nhìn Hoàng Dương hỏi.
“Có nghĩa là gì! Có nghĩa là ác ma đã bắt đầu xâm nhập vào xã hội nhân loại, ngươi quên mất tam đại đế quốc đã sụp đổ như thế nào rồi ư?”
Hoàng Dương lớn tiếng nói.
Sự sụp đổ của tam đại đế quốc đã khắc sâu vào lịch sử thế giới, đã qua sáu trăm năm nhưng ở bất kỳ đâu bất kỳ quyển sách liên quan tới lịch sử nào đều nhắc tới chuyện này.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Trương Vĩ Kỳ cau mày nói.
“Không nghiêm trọng! Ngươi thực sự cho rằng không nghiêm trọng sao? Nếu không hãy nói với Đế quốc cùng Thánh quốc, bọn hắn sẽ cho ngươi biết có nghiêm trong hay không. Đám quý tộc của bọn hắn chính là những con cháu quý tộc cũ của Vĩnh Hằng Thiên quốc chạy nạn tới đây, trong đó chắc chắn vẫn có kẻ còn sống sót.”
Hoàng Dương vỗ bàn lớn tiếng nói.
“Tiên sinh xin đừng tức giận, ta sẽ báo cáo chuyện này lên phía trên. Nếu có thể mong ngài viết một bản báo cáo về tính nghiêm trọng của chuyện này.”
“Được ta sẽ viết. Ngày mai ta sẽ có cho ngươi.”
…
Một tháng sau! Thánh thành.
Giáo hoàng năm nay cũng đã chín mươi tuổi ở độ tuổi như hiện tại ma pháp ngoại trừ giúp ông ta cường thân kiện thể cũng đã không còn nhiều tác dụng nữa, vì thế giáo hoàng thường dành phần lớn thời gian trong ngày để nghỉ ngơi.
Mỗi buổi sáng như thế này việc ông ta thích làm nhất chính là phơi nắng. Trong sân viện nhỏ của giáo đường, giáo hoàng chính đang nằm ngả người trên ghế tận hưởng những ánh nắng dịu nhẹ đầu tiền trong ngày.
Lúc này một vị hồng y giáo chủ vội vã đi tới sau lưng ông ta.
“Điện hạ có chuyện lớn.”
Hồng y giáo chủ đứng sau lưng giáo hoàng cung kính nói.
Mở mắt ra quay đầu nhìn hồng y giáo chủ sau lưng mình giáo hoàng trầm thấp hỏi.
“Chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như vậy? Tiền tuyến thua sao?”
Hiện tại c·hiến t·ranh giữa Thánh quốc và Đế quốc vẫn còn tiếp diễn, tuy nhiên chiến trường hiện tại vẫn đang trong tình huống giằng có hai bên không ai nhường ai. Dưới sự hỗ trợ của Nam Tinh, Thánh quốc tới hiện tại vẫn thành công duy trì thế cân bằng với Đế quốc, dù vậy cả hai bên đều không có đủ lực để đánh tan phòng tuyến của đối phương. Cả hai biết điều đó và đều đang tiến hành tích súc lực lượng nhằm có thể một lần nhất cử đánh xuyên phòng tuyến đối phương, nhưng việc này cũng cần thời gian hiển nhiên giáo hoàng không cho rằng hiện tại thời gian đã tới.
“Không phải thưa điện hạ! Là liên quan tới ác ma.”
Hồng y giáo chủ nghiêm túc nói.
Lời này vừa kết thúc giáo hoàng đã giật nẩy người dậy ánh mắt cảnh giác hỏi.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Chuyện này liên quan tới ác ma thưa điện hạ.”
Nói rồi hồng y giáo chủ đưa tập tài liệu trên tay ra.
Giáo hoàng ngay lập tức nhận lấy tập tài liệu mở ra đọc, hồng y giáo chủ ở bên cạnh cũng bắt đầu trần thuật vắn tắt.
“Hai tháng trước người Nam Tinh phát hiện một giáo phái lạ hoạt động trong lãnh thổ bọn họ. Sau khi điều tra người Nam Tinh phát hiện ra giáo phái này tôn thờ Benzar bọn hắn thậm chí đã bắt đầu thực hiện các nghi lễ hiến tế của Benzar. Sau khi đi vào điều tra bọn hắn cũng phát hiện ra giáo phái tôn thờ Licht và Genmante hoạt động trong lãnh thổ.”
“Benzar, Licht, Genmante ba ác thần đã xuất hiện, cũng chỉ còn lại Slatna.”
Giáo hoàng nhìn bản báo cáo nói.
“Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ nhận được tin về Slatna.”
“Lãnh thổ của chúng ta thì sao?”
Giáo hoàng nói.
Nghe vậy hồng y giáo chủ xấu hổ nói.
“Cái này…hiện tại vẫn chưa phát hiện bất thường.”
Giáo hoàng nghe vậy nhìn hồng y giáo chủ với ánh mắt như không tin nói.
“Thật sự là như vậy?”
“Điện hạ thứ tội, bởi vì c·hiến t·ranh khiến chúng ta sơ sót những vấn đề nằm ngoài c·hiến t·ranh.”
Hồng y giáo chủ cũng không tin trong lãnh địa Thánh quốc không xuất hiện tình trạng như vậy. Có lẽ bởi vì c·hiến t·ranh khiến các cơ quan quốc gia bỏ qua không chú ý tới chuyện này.
“Còn không mau đi điều tra.”
Giáo hoàng lạnh giọng ra lệnh.