Chương 461: Ác thần (2)
Tiến Đạt trở về khách sạn trung tâm thành phố, đây là khách sạn sang trọng nhất thành phố hiện tại, chỉ có những người có rất nhiều tiền mới đủ khả năng thuê phòng ở đây. Với thân phận là một thương nhân thành công đương nhiên hắn phải ở một nơi phù hợp với thân phận của mình.
Trở về phòng khách sạn vén rèm cửa sổ ra một khe hở Tiến Đạt quan sát được ở con đường đối diện ẩn giữa bóng tối của các cột đèn điện có bóng người đang nhìn về hướng của khách sạn.
Buông rèm cửa xuống Tiến Đạt lấy giấy bút ra bắn đầu viết, sau khi viết xong thư hắn gấp nó lại cất vào trong ngực.
Một lúc sau bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Tiên sinh bữa ăn tối của ngài!”
Tiếng phục vụ khách sạn vọng vào.
Tiến Đạt mở cửa cho phục vụ, đẩy xe tiến vào phục vụ nhìn Tiến Đạt gật đầu, rồi hắn đẩy xe tới bàn ăn ở giữa phòng bắt đầu trình bày các món ăn.
Tiến Đạt thưởng thức bữa tối rất nhanh, sau khi kết thúc bữa ăn Tiến Đạt tiện tay đặt bức thư trong ngực xuống đĩa đồ ăn đã dùng sau sau đó được phục vụ cùng dọn dẹp đi luôn.
Cũng vào thời điểm này ở phía Thiết Xa thành cũng là dưới những đường cống ngầm của thành Thiết Xa, cũng là một tế đàn tương tự chỉ có điều ở thành phố này số lượng những kẻ có mặt ở đây lên tới sáu mươi hai người.
Tất cả bọn hắn cũng đều đang thực hiện những nghi thức tương tự chỉ có điều ở trên tế đàn không phải là một bé gái nữa mà là một bé trai.
Cũng tương tự như mọi thứ diễn ra ở thành phố Đại Dương một lễ hiến tế cũng diễn ra ở đây.
Nhưng khi những kẻ này đang cầu nguyện với cái thứ dị hợm của bọn hắn một kẻ giống như là chủ trong nhóm người này đột nhiên khựng lại, hắn quay mặt nhìn về hướng chỗ sâu trong cống ngầm. Hắn cảm giác được ở nơi đó có mối nguy hiểm đang tiếp cận.
Quả nhiên hắn nhìn thấy ánh sáng từ hướng đường hầm, ẩn mình trong thế giới loài người suốt thời gian qua hắn biết được đây là ánh sáng của đèn điện, nhưng ánh sáng có thể di chuyển tới gần như vậy liền hẳn là đèn cầm tay mới phải.
“Mọi người chạy mau.”
Hắn lập tức ra lệnh cho những kẻ sau lưng.
“Đại…đại nhân vậy còn nghi lễ.”
Một âm thanh già nua vang lên từ trong lớp áo choàng, hắn run rẩy cầm miếng thịt đang chảy máu trên tay hỏi.
“Không có thời gian nhanh chạy, nếu không liền không kịp nữa.”
Tên cầm đầu nói, xong rồi hắn cũng liền mặc kệ đám người phía sau, thi triển ma pháp thiêu sạch tất cả mọi thứ trước mặt.
Những kẻ xung quanh thấy vậy liền không do dự nữa vứt luôn miếng thịt trên tay bỏ chạy.
Muốn trường sinh sống lâu ít nhất cũng phải giữ lại cái mạng này cái đã.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng vang vọng toàn bộ rãnh cống ngầm, những tín đồ hoảng sợ cố gắng giữ lấy mũ trùm đầu của mình bỏ chạy, bọn hắn không thể b·ị b·ắt ở đây, nếu không cuộc sống giàu sang đầy đủ của bọn hắn sẽ biến mất hoàn toàn.
Những kẻ ở đây đều đủ thông minh để biết được nghi lễ bọn hắn vừa tiến hành tà ác như thế nào, nếu b·ị b·ắt tất cả đều đi tong.
Phía cuối đường hầm những người lính trong trang phục màu đen xuất hiện, bọn hắn đeo lên mặt nạ chống độc bao trùm cả khuôn mặt, cả cơ thể đều bọc lên một lớp giáp màu đen giống như giáp của cảnh sát chống b·ạo đ·ộng hiện đại. Chỉ có điều áo giáp của bọn hắn là áo giáp kim loại không phải sợi kevlar nên nặng hơn rất nhiều. Trên tay bọn hắn cũng không phải dùi cui chuyên dùng cho cảnh sát chống b·ạo đ·ộng mà là súng trường, mỗi khẩu súng đều gắn thêm đèn pin bên tay trái, đây chính là nguồn ánh sáng mà những tín đồ kia nhìn thấy.
“Tất cả đứng lại nếu không sẽ bắn.”
Người lính vừa nổ súng lên tiếng hét lớn cảnh báo những kẻ đang bỏ chạy phía trước, chỉ có điều lũ người kia không quan tâm điều đó mà vẫn tiếp tục bỏ chạy.
Nhìn thấy những người lính được trang bị tận răng xuất hiện trước mặt, ma pháp tên chủ tế chuẩn bị cũng ngay lập tức được kích hoạt, một bức tường lửa bao trùm toàn bộ cống ngầm xuất hiện bay thẳng về hướng những người lính, ánh sáng từ bức tường lửa chói mắt tới mức che đi tầm nhìn của bọn hắn.
Không kịp quan tâm những kẻ t·ội p·hạm đang bỏ trốn, ba người lính cầm khiên chắn toàn thân lập tức xuất hiện phía trước đội hình những người phía sau cũng lập tức nấp vào sau thân ba người lính.
Bức tường lửa bay vụt qua bị khiên trên tay ba người lính chặn lại phía trước phải rẽ sang hai bên. Nếu là quân phục bình thường có lẽ ngọn lửa này đã thiêu đốt lên, nhưng bộ quân phục những người lính mặc trên người lại không có chút dấu hiệu bắt lửa nào tất cả đều phi thường hoàn mỹ.
Không duy trì được lâu bức tường lửa nhanh chóng biến mất sau lưng những người lính tên chủ tế cũng chưa chạy được xa hắn vẫn nằm trong tầm nhìn của những người lính.
Không chút do dự bọn hắn lập tức đuổi theo, một người trong số đó lấy ra một quả lựu đạn cho vào súng phóng lựu kẹp nòng bên dưới bắn ra.
Quả lựu đạn rất nhanh đuổi kịp tên chủ tế nhưng lại rơi xuống trước mặt hắn một khoảng cách, ở khoảng cách này lựu đạn đã không thể uy h·iếp tới siêu phàm giả.
Nhưng vốn dĩ ý đồ của những người lính không phải là g·ây t·hương t·ích cho tên chủ tế.
Trong bóng tối âm ảnh của cống nước ngầm đột nhiên một ánh sáng lóe lên trong mắt tên chủ tế, ngay lập tức sau đó một t·iếng n·ổ kinh hoàng đánh sâu vào màng nhĩ, không kịp chuẩn bị tên chủ tế đưa hai tay lên che đi ánh sáng trong mắt, hai chân hắn lảo đảo như sắp ngã.
Quả lựu đạn gây choáng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó khiến một siêu phàm giả lập tức mất đi khả năng hoạt động. Mặc dù chuyện này không diễn ra tới ba giây nhưng nó cũng đủ để những phát súng nhắm trúng hắn ta.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng lại vang lên, đạn găm thẳng vào người tên chủ tế mà không có chút chống cự nào. Nhưng cơn đau từ viên đạn cũng giúp tên chủ tế định thần lại, hắn gượng chống tiếp tục bỏ chạy, lần này đạn đã không thể xuyên thủng ma pháp phòng ngự của hắn.
Từ trên tay một q·uả c·ầu l·ửa xuất hiện đánh về phía các binh lính.
Không giống như bức tường lửa vừa rồi, chỉ thiêu đốt cùng che đậy ánh sáng q·uả c·ầu l·ửa này nguy hiểm hơn rất nhiều, nó có thể p·hát n·ổ.
Rầm!
Vụ nổ đánh ngã các binh sĩ nấp sau khiên che chắn, may mắn khoảng cách v·ụ n·ổ khá xa hơn nữa mỗi người lính đều được bảo vệ rất tốt khiến bọn hắn không b·ị t·hương. Bọn họ vẫn tiếp tục thi hành nhiệm vụ, vội vã đứng dậy tiếp tục đuổi theo kẻ phía trước.
Đột nhiên lúc này dòng nước thải chảy dọc theo cống ngầm đột nhiên động, những cột nước được kéo lên sau đó hướng về phía những người lính bắn tới.
“Đối phương có hỗ trợ cẩn thận.”
Lầm này khác với ma pháp lửa trước đó, những cột nước với tốc độ nhanh đánh lên cơ thể các binh sĩ quật ngã họ. Sau đó một cơn sóng nổi lên ập về phía các binh lính đang ngã trên mặt đất, không có khả năng phản kháng những người lính này bị dìm ngập trong cơn sóng, may mắn cơn sóng này không quá mạnh chỉ khiến các binh lính bị ướt cùng việc phải chịu mùi h·ôi t·hối của nước thải, nhưng đèn pin trên tay do thấm nước đã vụt tắt.
Giữa bóng tối của cống ngầm những người lính nhanh chóng tụ tập lại tựa lưng vào nhau cảnh giác không gian xung quanh.
Bây giờ bọn hắn đã không có ánh sáng hỗ trợ, bọn hắn đã không lo được việc truy đuổi mục tiêu nữa, giữa màn đêm này bọn hắn cần ưu tiên bảo vệ chính mình.
Nhưng có lẽ những kẻ kia không muốn dây dưa với bọn hắn, vì thế nửa ngày sau vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, các binh sĩ vừa tựa lưng vào nhau vừa di chuyển về phía trước tìm kiếm đường đi, mỗi bước chân của bọn hắn đều vô cùng chậm vô cùng cận thận.
Cho đến khi ngã rẽ phía trước xuất hiện ánh sáng từ đèn điện cùng tiến ồn từ súng bọn hắn mới dừng lại. Không vội vã tiến tới mà dùng tiến còi báo hiệu. Trong bóng tối việc đột nhiên xuất hiện rất nguy hiểm có thể gây giật mình cho đồng đội, vì thế bọn hắn cần ra hiệu trước, dù sao bọn hắn cũng không có bộ đàm để liên lạc phải hết sức cận thận.
Lúc này liền có ánh đèn chiếu về phía bọn hắn.
“Là các ngươi!”
“Mục tiêu đâu?”
“Thoát rồi, hắn có tiếp ứng, toàn bộ đèn của chúng ta đều hỏng.”
“Khốn kiếp như vậy rồi mà còn để thoát.”
Các binh lính đi theo tới nơi có ánh sáng, ở đây cũng có rất nhiều người của lực lượng cảnh sát và đương nhiên cũng có những tên tín đồ vừa rồi b·ị b·ắt ở đây.
Hành động lần này không chỉ có một đội đây là hành động vây bắt khi lực lượng đặc nhiệm của cảnh sát được huy động toàn bộ đáng tiếc những tên quan trọng nhất lại trốn thoát.