Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 458: Lựa chọn cuối cùng.




Chương 458: Lựa chọn cuối cùng.

“Các ngươi quá đáng rồi!”

Cuộc đàm phán giữa Đế quốc và Nam Tinh đã đến hồi gay cấn nhất, Vương Ngọc Đại thậm chí không kiềm chế được giận giữ hét lớn ngay trên bàn đàm phán.

Tình huống hiện tại đã vô cùng căng thẳng, q·uân đ·ội Nam Tinh đã đánh xuyên qua biên giới Thái Nguyệt toàn bộ quân chính quy của Thái Nguyệt phòng thủ biên giới phía đông bắc đã bị bao vây, nghe nói bọn hắn cố gắng mở đường máu chạy về phía tây nhưng cuối cùng bị quân đoàn một ngăn lại, bây giờ đang phải co cụm phòng thủ tại một thành trì nhỏ gần biển.

Nếu đội quân này bị tiêu diệt Thái Nguyệt sẽ không còn bất kỳ cơ hội chống cự nào, quốc gia này sẽ như một cô gái chân yếu tay mềm đang t·rần t·ruồng trước mặt một tên lưu manh vậy không có bất kỳ cơ hội chống cự nào mặc cho tên lưu manh x·âm p·hạm chính mình cho dù nàng có la hét đau đớn cầu xin như thế nào đi chăng nữa.

Mà tất cả những gì Đế quốc người yêu của cô gái có thể làm bây giờ là thuyết phục tên lưu manh đó đừng xé rách quần áo của bạn gái hắn ra, đổi lại tên lưu manh có thể s·àm s·ỡ bạn gái hắn thoải mái.

Ân!

Ví dụ này khá sát thực tế ấy chứ, vị hầu tước Vương Ngọc Đại này chính miệng của người thanh niên kia đang cố gắng thuyết phục tên lưu manh. Chỉ có điều cái miệng này hiện tại đang vô cùng giận giữ bởi vì tên lưu manh đang đòi hỏi quá nhiều khiến hắn không thể bình tĩnh nổi.

Vương Ngọc Đại muốn từ chối điều kiện của đám người này nhưng hiện tại quần áo của bạn gái hắn sắp bị xé nát rồi nếu không ngăn chặn nữa sợ rằng bạn gái hắn sẽ bị x·âm p·hạm mất.

“Mọi sai lầm đều phải trả giá phải không thưa tiên sinh. Thái Nguyệt đã sai lầm khi t·ấn c·ông Nam Tinh chúng ta như vậy bọn hắn phải trả một cái giá tương xứng. Nếu ngài muốn kết thúc cuộc chiến này mà không có bất kỳ tổn thất nào là điều không thể làm như vậy không có bất kỳ lợi ích nào đối với đất nước của chúng ta.”

Quốc Hùng bĩnh tĩnh nói.

Vương Ngọc Đại vươn người ra phía trước nhìn chằm chằm Quốc Hùng bình tĩnh nói.

“Các ngươi quá tham lam rồi đấy. Một nửa lãnh thổ của Thái Nguyệt, không sợ no c·hết sao.”



“Cái này không cần ngài quá lo lắng, chúng ta tin tưởng dạ dày của mình đủ tốt.”

Quốc Hùng vẫn rất tự tin đáp lời của Vương Ngọc Đại.

“Không thể! Ta không thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi, cho dù ta có đáp ứng Thái Nguyệt cũng sẽ không đáp ứng. Làm như vậy không khác nào bưng gốc rễ của hơn một nửa quý tộc Thái Nguyệt, cho dù là Đế quốc chúng ta cũng không có cách nào buộc bọn hắn nghe lời.”

Vương Ngọc Đại bình tĩnh trở lại tựa lưng vào ghế nói, dừng một chút hắn lại tiếp tục nói.

“Nếu các ngươi đã muốn lãnh thổ như vậy liền mời các ngươi tự mình tới lấy, ta tin tưởng đám quý tộc Thái Nguyệt kia sẽ rất vui lòng chơi trò đuổi bắt với các người.”

Đây là đe dọa nếu cuộc đàm phán này thất bại Đế quốc sẽ rất hứng thú kéo bọn hắn vào vũng lầy c·hiến t·ranh này, nếu không thể hoàn thành cuộc đàm phán rất có thể sau khi chiếm được lãnh thổ Nam Tinh sẽ phải lâm vào một cuộc chiến trị an rất dài.

“Việc này không cần các vị phải lo lắng, chúng ta tin tưởng người dân sẽ rất hoan nghênh chúng ta.”

“Được rồi ta không muốn lãng phí thời gian ở đây với ngươi. Trung thực với nhau đi, ta biết các ngươi cũng không muốn đánh trận nữa hậu cần của các ngươi đang gặp vấn đề. Nội bộ binh sĩ cũng sinh ra tâm lý ghét c·hiến t·ranh.”

Vương Ngọc Đại đưa ra con bài cuối cùng của mình, đây đều là những tin tức ông ta nhận được từ gián điệp ở Nam Tinh từ những tin tức này ông ta đưa ra kết luận việc Nam Tinh cũng đang gặp rắc rối.

Dừng lại một chút để đối phương tiêu hóa tin tức Vương Ngọc Đại tiếp tục nói.

“Hai phần ba phương bắc! Đây là điều kiện cuối cùng ta có thể đưa ra cho các ngươi, nhiều hơn nữa liền không có cơ hội. Quý tộc của Thái Nguyệt sẽ không từ bỏ nhiều đất đai như vậy.”

Quốc Hùng không trả lời, hắn im lặng nhìn Vương Ngọc Đại người sau cũng không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt của hắn.

“Chúng ta cần thảo luận.”



“Xin cứ tự nhiên.”

Nói rồi Quốc Hùng liền đứng dậy muốn rời đi căn phòng.

Vương Ngọc Đại đương nhiên rất hoan nghênh, dù sao việc này cũng có nghĩa đối phương đã giao động.

Rời khỏi phòng đàm phán khóe miệng của Quốc Hùng đã nhếch lên điều kiện này đã phù hợp với mục tiêu của Nam Tinh, nhưng đương nhiên hắn không thể ngay lập tức đồng ý chuyện này được, ít nhất cũng phải ngâm Đế quốc một thời gian để Đế quốc nghĩ rằng bọn hắn không tình nguyện đồng ý điều kiện này.

“Gửi tin về nước nói ta đề nghị tăng cường thế công.”

Quốc Hùng ra lệnh.

“Tăng thế công! Cái này…”

Người bên cạnh nghe vậy không tin được nói.

“Cứ làm theo lời ta đi.”



Nửa tháng sau Vương Ngọc Đại nhận được tin tức q·uân đ·ội Nam Tinh mở đợt t·ấn c·ông mạnh vào lãnh thổ Thái Nguyệt và cả vị trí phòng thủ của quân chủ lực Thái Nguyệt ở vùng duyên hải.



Mặc dù thành trì này vẫn chưa thất thủ nhưng cũng không trụ quá lâu được nữa lương thực cùng đạn dược trong thành không thể cung cấp cho hơn năm mươi nghìn quân trong thời gian dài được.

Vì chuyện này phía Thái Nguyệt cũng đã tìm tới Đế quốc yêu cầu một hiệp định hòa bình với Nam Tinh ngay lập tức.

Trước đó Đế quốc cũng đã đàm phán với Thái Nguyệt về điều kiện kết thúc c·hiến t·ranh. Quên mất phải nói hiện tại Thái Nguyệt đã ủy quyền cho Đế quốc việc đàm phán hòa bình.

Nói thẳng ra là Nam Tinh không có hứng thú nói chuyện với Thái Nguyệt, cũng không hứng thú với việc thêm Thái Nguyệt vào bàn đàm phán vì thế không còn cách nào khác chỉ có thể dựa vào Đế quốc để đàm phán.

Đương nhiên Vương Ngọc Đại cũng không nói cho Thái Nguyệt biết chuyện bọn hắn sẽ bán đi hai phần ba lãnh thổ của Thái Nguyệt để đổi lấy hòa bình. Chuyện này tốt nhất nên hoàn thành đàm phán rồi hãng nói, đến lúc đó Đế quốc sẽ có cách cho Thái Nguyệt phải nghe lời. Nếu không sợ rằng đám quý tộc phương bắc sẽ làm mọi cách để p·há h·oại đàm phán

“Đại nhân tại sao người Nam Tinh lại tiếp tục gia tăng sức t·ấn c·ông. Không phải bọn hắn không còn khả năng t·ấn c·ông nữa sao?”

Bên cạnh một nhân viên đàm phàn không hiểu được hành động của Nam Tinh sau khi nghe được tin tức liền khó hiểu hỏi Vương Ngọc Đại. Rõ ràng Nam Tinh đang gặp khó khăn để duy trì cuộc chiến vậy mà lại vào lúc này tiến hành t·ấn c·ông mạnh vào lãnh thổ Thái Nguyệt. Hắn không phải một tướng lĩnh nhưng ít nhất hắn biết trong tình trạng đó lựa chọn tốt nhất nên là tạm dừng chiến đấu ổn định lại nội bộ mới đúng.

“Ai biết được bọn hắn nghĩ gì. Có lẽ muốn cho chúng ta thấy bọn hắn vẫn còn sức đánh một trận đi.”

Vương Ngọc Đại nhún vai nói.

“Đại nhân nếu Nam Tinh đã không còn sức cho c·hiến t·ranh tại sao chúng ta không lợi dung cơ hội này một lần đánh hạ Nam Tinh mà phải đàm phán hòa bình với bọn hắn.”

Một thành viên đoàn ngoại giao khác lên tiếng, hắn chỉ đảm nhận công việc của đoàn ngoại giao còn tại sao Đế quốc không kéo dài c·hiến t·ranh khiến Nam Tinh kiệt lực phải đầu hàng thì hắn không biết.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta không có tổn thất nào sau những chuyện vừa rồi? Hiện tại Đế quốc không muốn có một nhân tố thù địch nữa, chúng ta đã tiêu tốn quá nhiều tài nguyên cho hành động vừa rồi Đế quốc không chịu nổi thất bại tiếp theo.”

Vương Ngọc Đại nói.

Không phải Đế quốc không muốn mà là Đế quốc sợ, nếu hành động thất bại một lần nữa đó chính là thời điểm vạch mặt với Nam Tinh, tới lúc đó chỉ riêng việc phòng tỏa tuyến hàng hải giao thương cũng khiến ưu thế của Đế quốc biến mất, thậm chí có thể rơi vào thế yếu.

Dù sao ỷ vào vị trí của mình việc chuẩn bị vật tư c·hiến t·ranh của Đế quốc không được như Thánh quốc, nếu cả hai rơi vào tình trạng đều sử dụng vật tư dự trữ để c·hiến t·ranh Đế quốc chắc chắn bại trận.

Còn chưa kể Nam Tinh chắc chắn sẽ hỗ trợ Thánh quốc nữa, vì thế Đế quốc mới bắt lấy bàn tay Nam Tinh vươn ra.