Chương 457:
“Tiến sĩ ngài cần phải rời khỏi đây ngay.”
Một tiểu đội trưởng đi tới trước mặt Hoàng Nhật Minh vội vã nói, nơi này là phòng làm việc của Hoàng Nhật Minh, sau khi căn cứ bị phục kích hắn liền được chỉ huy căn cứ đưa tới đây tránh chờ đợi bên ngoài xử lý xong.
Nhưng Hoàng Nhật Minh chưa kịp chờ đợi người bên ngoài xử lý xong một tiểu đội trưởng đã vội vã chạy vào muốn đưa hắn rời khỏi đây.
Hoàng Nhật Minh cảm giác được tiểu đội trưởng đang rất vội vã, hắn vội vã dò hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Chúng ta không ngăn được kẻ địch, trước khi căn cứ thất thủ tiểu đoàn trưởng muốn đưa ngài rời đi.”
Tiểu đội trưởng nói, cái này không có gì phải dấu cả.
“Không được phải đốt hết tài liệu, nếu để bọn hắn lấy được những tài liệu này sẽ rất nguy hiểm.”
Hoàng Nhật Minh nói, nhưng tài liệu trong phòng thí nghiệm này đều rất quan trọng nếu để rơi vào tay kẻ thù của vương quốc sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Đã có người làm việc đó tiến sĩ xin yên tâm. Ưu tiên của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho ngài.”
“Các ngươi làm sao biết cái gì cần đốt, ta phải tự mình làm việc này mới an tâm.”
Hoàng Nhật Minh lo lắng nói.
“Tiến sĩ an toàn của ngài là ưu tiên hàng đầu, xin đi theo chúng ta. Ngài mới là tài sản quý giá nhất của vương quốc. Xin hãy nghĩ tới người nhà của ngài.”
Tiểu đội trưởng chặn lại Hoàng Nhật Minh nghiêm túc nói, nhìn thấy ánh mắt của hắn Hoàng Nhật Minh không có cách nào đành gật đầu thỏa hiệp.
Tiểu đội nhanh chóng dẫn theo Hoàng Nhật Minh rời khỏi tòa nhà.
Mặc dù đã nghe thấy tiếng súng từ trong tòa nhà nhưng khi ra khỏi cửa Hoàng Nhật Minh mới cảm giác được cuộc chiến đang nóng như thế nào.
Tiếng súng, t·iếng n·ổ nhức tai cùng tiếng hét của các binh sĩ quân cảnh vệ vang vọng khắp nơi. Cùng với đó là sức nóng từ v·ụ c·háy ập vào cũng khiến Hoàng Nhật Minh suýt nữa ngất đi.
Dựa vào ánh sáng từ những v·ụ n·ổ Hoàng Nhật Minh mờ mịt nhìn thấy được phía trước đang có bóng người hoạt động, nhưng chúng di chuyển rất nhanh ánh mắt của hắn không thể bắt được.
Rầm rầm!
Đúng lúc này một vị trí phòng thủ phía trước tòa nhà dính phải ma pháp của đối phương, những cái chông đất vươn lên từ dưới mặt đất xuyên thủng cở thể của các binh sĩ đang ẩn mình sau các vật cản. Những ma pháp như thế này khác với các ma pháp được bắn ra, bình thường phải tới gần trong ba mươi mét mới có hiệu quả, nếu là trên chiến trường rộng lớn thoáng đãng tới gần ba mươi mét không khác nào t·ự s·át, nhưng tại nơi này khi trời đã tối và không gian xung quanh là vô số chướng ngại vật thì việc tiếp cận lại vô cùng dễ dàng.
Đáp trả lại quân phòng thủ cũng không chịu yếu thế, một loạt đạn 20mm từ súng phòng không bắn thẳng về hướng bọn hắn vừa nhìn thấy bóng người. Những bức tường bề tông dễ dàng bị đạn xuyên giáp xuyên thủng cùng với đó là tiếng rên rỉ đau đớn của kẻ trúng đạn, trước khi b·ị b·ắn c·hết bóng người kia nhanh chóng rời khỏi vị trí.
Không bỏ qua kẻ thù vô số làn đạn hướng tới bóng dáng kia nhưng rất nhanh hắn lại lẩn vào một góc che chắn làn đạn của các binh lính.
Boom!
Lần này nơi ẩn nấp của kẻ đó lập tức bị thổi bay chứ không chỉ là những phát đạn yếu ớt chỉ xuyên qua lớp bê tông nữa.
Hóa ra kẻ gây ra chuyện này chính là một khẩu súng không giật, lúc này các binh sĩ s·ử d·ụng s·úng không giật đang khẩn cấp thay đạn mới sẵn sàng đón tiếp bất kỳ kẻ nào dám tới gần.
Khẩu súng không giật này chính là v·ũ k·hí mới của lục quân, được thiết kế dưới yêu cầu của lúc quân khi các binh lính thiếu hỏa lực mạnh chi viện trực tiếp tầm gần trên chiến trường. Đặc biệt là khi bọn hắn phải thực hiện các nhiệm vụ t·ấn c·ông vào các địa điểm phòng thủ.
Không ai ngờ được trận chiến đầu tiên của nó lại diễn ra như thế này.
“Tiến sĩ mau đi thôi.”
Tiểu đội trưởng lên tiếng thúc dục.
Mặc dù cảm thấy quân phòng thủ đang chiếm ưu thế nhưng Hoàng Nhật Minh vẫn lựa chọn nghe theo tiểu đội trưởng. Hắn chỉ là một nghiên cứu viên không phải một người lính trong những chuyện như thế này tốt nhất vẫn nên nghe lời những người lính thì hơn.
Căn cứ này cũng không phải chỉ có một cổng vào, và chỉ có năm mươi người cũng không thể bao vây toàn bộ căn cứ, cho dù tất cả bọn hắn có là siêu phàm giả đi chăng nữa.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa hành trình của Hoàng Nhật Minh đơn giản, dù sao hắn được bảo vệ bởi cả một tiểu đội thậm chí các lính cận vệ xung quanh đều hỗ trợ hắn thoát đi. Thử hỏi hành động rõ ràng như vậy làm sao không khiến những kẻ t·ấn c·ông chú ý, chỉ cần nhìn liền đoán ra Hoàng Nhật Minh là một người cực kỳ quan trọng.
Chính vì thế tiểu đội hộ tống Hoàng Nhật Minh được chăm sóc rất kỹ càng, nhưng rất may dưới sự che chắn của tiểu đội ma pháp trong căn cứ hắn vẫn thành công thoát khỏi vây bắt của những kẻ t·ấn c·ông.
…
Long vừa mới thay đồ chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả thì tiếng gõ cửa bên ngoài khiến hắn chú ý.
“Bệ hạ! Đăng Sơn có việc khẩn cấp muốn cầu kiến.”
Tiếng Tiền Phong từ bên ngoài vọng vào.
Đăng Sơn hiện tại là phó tư lệnh của quân cảnh vệ, còn tư lệnh chính là Đức Bình. Chỉ có điều Đức Bình hiện tại có việc quan trọng vì thế Đăng Sơn tạm thời phụ trách mọi công việc của quân cảnh vệ.
Vừa đặt lưng xuống giường Long rất không hài lòng khi phải ngồi dậy, nhưng cũng không có cách nào hắn cũng biết Đăng Sơn nếu muốn gặp hắn vào giờ này hẳn phải có chuyện khẩn cấp vì thế hắn chỉ có thể gọi vọng ra để Tiền Phong cho hắn tiến vào.
Thời điểm Đăng Sơn tiến vào Long đã ngồi ngay ngắn ở bàn nhỏ bên trong phòng.
“Bệ hạ căn cứ Linh Dương bị t·ấn c·ông.”
“Nếu ta không nhầm căn cứ này là nơi đặt phòng thí nghiệm v·ũ k·hí lục quân phải không?”
Long dò hỏi.
“Đúng vậy thưa bệ hạ.”
“Tình huống thế nào?”
Ngay khi được Đăng Sơn khẳng định Long lập tức hỏi. Nếu chỉ là một căn cứ bình thường mặc dù là chuyện lớn nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng đây là nơi đặt phòng thí nghiệm như vậy tính chất của vụ t·ấn c·ông này sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Căn cứ tổn thất nặng, một trăm tám mươi binh sĩ t·hương v·ong, rất nhiều tài liệu chưa kịp tiêu hủy đã b·ị đ·ánh cắp, có một nghiên cứu viên m·ất t·ích. Nhưng người này không m·ất t·ích trước khi căn cứ bị t·ấn c·ông, rất có khả năng hắn b·ị b·ắt khi vừa rời khỏi căn cứ. Những kẻ t·ấn c·ông đều là siêu phàm giả.”
“Tài liệu bị mật thì sao, đã xác định được nội dung những tài liệu đó chưa?”
“Bẩm bệ hạ phần lớn tài liệu cấp A trở lên đã bị tiêu hủy nhưng thời gian quá gấp vẫn còn những tài liệu chưa kịp tiêu hủy rơi vào tay những kẻ t·ấn c·ông. Về phần các tài liệu có độ bảo mật thấp hơn thì cũng không kịp tiêu hủy.”
“Xác định được kẻ t·ấn c·ông không?”
“Vấn chưa rõ thưa bệ hạ. Các lực lượng ở thành Thiết Xa đã triển khai lùng bắt nhưng thần cho rằng chuyện này rất khó khắn. Kẻ t·ấn c·ông tất cả đều là siêu phàm giả. Lực lượng ở Thiết Xa thành yêu cần chi viện từ quân đoàn ma pháp.”
Đóng quân tại thiết Xa Thành chỉ là một trung đoàn của quân đoàn năm lực lượng của bọn hắn không đủ để có thể phong tỏa và ngăn chặn một đội siêu phàm giả như vậy.
“Có điều quân đoàn ma pháp cũng không kịp nữa.”
Cho dù đã bước vào thời đại cách mạng công nghiệp nhưng đây không phải cuộc cách mạng công nghiệp lần thứu ba hay thứ tư, đây vẫn là cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, sự khống chế của chính quyền với những khu vực ngoại thành vẫn còn rất hạn chế. Nếu đối phương né tránh các thành phố mà lựa chọn ẩn nấp tại các vùng nông thôn thì rất khó để tìm ra, mà có tìm ra rồi cũng chưa chắc đã thu hồi được các tài liệu đã mất.
“Bệ hạ thần đề nghị chúng ta nên tập trung vào việc điều tra xem là kẻ nào chủ mưu vụ t·ấn c·ông này hơn là truy bắt những kẻ kia. Một khi bọn hắn đã thoát khỏi thành Thiết Xa thì việc điều tra sẽ rất khó khăn.”
“Truy bắt thì vẫn phải truy bắt, không thể để bọn chúng nhởn nhơ như vậy được. Việc điều tra cũng phải nhanh chóng thực hiện, chúng ta phải cho những kẻ đang rục rịch thấy hậu quả của chuyện này.”
Long ra lệnh.