Chương 454: Đảng phái.
Hàn Mặc là một tiểu thương nhân nhưng hắn không phải là thương nhân của Nam Tinh mà là thương nhân của một vương quốc khác gọi Phú Xuân là láng giềng của Thái Nguyệt và Giao Châu.
Chỉ có điều Hàn Mặc hiện tại phải đang chạy nạn ở Nam Tinh, bởi vì hắn kết thù với một vị công tước của quốc gia này. Cũng không phải lý do đặc biệt gì hắn lỡ tay đưa con trai của vị công tước này xuống mồ vì thế trở thành t·ội p·hạm truy nã của toàn vương quốc.
Nhưng Hàn Mặc không hối hận, nếu để hắn có cơ hội làm lại hắn cũng sẽ g·iết tên khốn kia thứ cặn bã của xã hội. Tên khốn đó bởi vì mê mẩn em gái hắn nên đã ra tay c·ướp lấy con bé ngay ngày con bé về nhà chồng, đã thế chỉ vì thỏa mãn cái hứng thú quái gở của mình tên khốn đó còn bắt em rể hắn chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cả hai người đã không chịu được nỗi nhục nhã này đã tự kết liễu đời mình, nhưng tên khốn đó bởi vì không được chơi tận hứng đã dồn sự phẫn nộ của hắn về hướng hai gia đình.
Cả gia đình của Hàn Mặc cùng gia đình em rể đều b·ị b·ắt đi bán làm nô lệ, nữ nhân trong gia đình bị tách ra nghe nói là bị vứt vào quân kỹ ngay cả vợ hắn cũng không thoát khỏi.
Uất ức cùng phẫn hận khiến Hàn Mặc trở nên điên cuồng, hắn trở thành nô lệ bỏ trốn dồn hết toàn bộ tài sản còn lại của mình mua một khẩu súng rồi lỡ tay bóp cò tiễn thằng khốn đó xuống mồ.
Đương nhiên với chiến công đó của mình Hàn Mặc trở thành một tên t·ội p·hạm truy nã toàn quốc, thậm chí ở một số quốc gia láng giềng cũng truy nã hắn. Dù sao đối với một tên quý tộc truy nã một bình dân lại có được hữu nghị của một vị công tước là điều rất có lời.
Chính vì thế Hàn Mặc chạy tới Nam Tinh, chính xác hơn là lãnh địa hoàng gia của Nam Tinh nơi mà tên công tước đó không thể với tới, thậm chí nơi này hiện tại cũng đã trở thành vùng đất cấm với quyền lực của giới quý tộc.
Tại đây Hàn Mặc có thể an tâm sinh sống kinh doanh trở thành một thương nhân bình thường.
Nhưng Hàn Mặc không muốn như vậy, lúc g·iết tên kia đầu óc hắn nóng lên không kiểm soát được hành vi của mình nếu là bình thường hắn sẽ không dám làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bỏ qua sự sợ hãi ban đầu khi bỏ chạy khỏi Phú Xuân trong đầu Hàn Mặc luôn hiện lên hình ảnh tên khốn đó nằm la liệt trên mặt đất cùng với vũng máu loang lổ.
Hàn Mặc nhận ra mình đã g·iết một quý tộc, hơn nữa còn là một đại quý tộc điều mà không ai có thể tưởng tưởng ra được.
Vốn dĩ những đại quý tộc như vậy thường có siêu phàm giả th·iếp thân bảo vệ, việc một người bình thường g·iết một quý tộc là điều bất khả thi nhưng Hàn Mặc đã làm được. Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Mặc nhận ra hóa ra quý tộc cũng chỉ như vậy, hóa ra người bình thường cũng có thể g·iết quý tộc.
Những suy nghĩ này dần dần chiếm cứ tâm trí hắn, dần ám ảnh lấy hắn. Hàn Mặc muốn g·iết lũ quý tộc đó cái lũ sâu mọt của quốc gia, suy nghĩ của hắn cuối cùng biến thành hành động khi hắn đọc được một bài báo nhỏ về thứ gọi là người người bình đẳng, trật tự dựa trên luật pháp.
Hàn Mặc giống như tìm ra được một thế giới mới, hắn điên cuồng tìm kiếm những bài viết về tư tưởng chính trị cho tới khi người của cục tình báo chiến lược Nam Tinh tới tìm hắn.
Đây là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của Hàn Mặc, hắn từ một kẻ lạc đường sống tha hương nơi đất khách quê người đã tìm ra được con đường mà mình phải đi, việc mà mình phải làm và nhiệm vụ mà mình phải hoàn thành.
Dưới sự hậu thuẫn của Nam Tinh đảng ‘vì nhân dân’ dưới sự lãnh đạo của Hàn Mặc được thành lập với mục tiêu tiêu diệt chế độ quý tộc thiết lập chính quyền pháp trị. Xây dựng xã hội tự do bình đẳng.
Dưới sự ra sức tuyên truyền đảng ‘vì nhân dân’ của Hàn Mặc càng lúc càng phát triển Hàn Mặc thành công tập trung lại những người có cùng chí hướng với mình, có cùng mục tiêu với mình, Thế lực cùng ảnh hưởng của bọn họ càng ngày càng mạnh, trong bất tri bất giác ‘vì nhân dân’ đã kiểm soát một phần hai lượng hàng hóa xuất nhập của vương quốc Phú Xuân với Nam Tinh.
Trong một căn biệt thự nhỏ ở Thiết Xa thành những lãnh đạo của đảng ‘vì nhân dân’ đã tụ tập lại đây ngày hôm này dưới sự chủ trì của Hàn Mặc bắt đầu một cuộc họp bàn về tương lai của bọn họ và tương lai của của Phú Xuân.
“Các anh em, các đồng chí thân mến. Hôm nay tôi triệu tập mọi người có mặt ở đây để bàn về tương lai của chúng ta.”
Hàn Mặc đứng giữa phòng nghiêm túc lên tiếng.
“Chúng ta đã phát triển mạnh mẽ trong những năm qua, nhưng sức mạnh cùng ảnh hưởng của chúng ta lại không thể chạm tới Phú Xuân.”
Hàn Mặc tiếp tục nói, rồi hắn đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh người đồng chí của mình.
Người này thấy ánh mắt của Hàn Mặc liền đứng lên phát biểu.
“Mọi người cũng biết mục tiêu của chúng ta là đánh đổ chế độ phong kiến quý tộc cũ. Xây dựng xã hội tự do, bình đẳng.”
Dừng một chút để mọi người sẵn sàng vị này tiếp tục nói.
“Mặc dù chúng ta đã phát triển rất nhanh trong những năm gần đây, nhưng mục tiêu chính của chúng ta quê hương Phú Xuân vẫn đang nằm dưới cái ách thống trị tàn bạo, hà khắc của bọn quý tộc. Chúng ta phải trở về Phú Xuân, xây dựng lực lượng vũ trang của chúng ta lật đổ lũ sâu mọt đang ăn bám trên cơ thể của nhân dân.”
Vị đạt biểu này mạnh mẽ nói.
“Có cần thiết phải như vậy không? Làm như vậy có thể gây ra n·ội c·hiến, chúng ta có thể sử dụng biện pháp hòa bình tin tưởng với sức ảnh hưởng của chúng ta hiện tại quốc vương sẽ không thể bỏ qua chúng ta.”
Một đại biểu nói.
Ông ta cảm giác không nên dùng vũ lực để làm việc này, n·ội c·hiến đối với Phú Xuân không hề có ích, nó sẽ chỉ khiến người dân trở nên khốn khổ hơn.
Hàn Mặc nhìn người vừa phát biểu, hắn quen thuộc với ông ta đây là một người đi theo chủ nghĩa hòa bình cũng cũng là người theo phe chủ hòa trong đảng.
Đảng ‘vì nhân dân.’ Cũng không phải hoàn toàn thống nhất.
Không! Nói chính xác hơn mục tiêu của các phe trong đảng là giống nhau, tất cả đều muốn tiêu diệt thể chế phong kiến quý tộc, xây dựng một xã hội tự do công bằng.
Mọi người đều thống nhất mục tiêu là vậy, nhưng quá trình để hoàn thành mục tiêu đó không phải ai cũng thống nhất.
Trong nội bộ đảng hiện tại đang chia ra thành hai phe một phe chủ trương dùng vũ lực để làm cách mạng, một phe chủ trương dùng biện pháp hòa bình mượn sức ép từ Nam Tinh, sức ép kinh tế dùng biện pháp hòa bình buộc quốc vương cùng với các quý tộc từ bỏ quyền lợi của mình xây dựng một thể chế mới. Đổi lại các quý tộc sẽ có được chân trong hệ thống nhà nước mới.
Không thể nói phe hòa bình quá lý tưởng hóa mọi việc, bọn họ biết muốn để giới quý tộc nhường ra quyền là cực kỳ khó khăn vì thế họ muốn mượn sức của Nam Tinh cùng với ảnh hưởng của mình để buộc giới quý tộc Phú Xuân phải thỏa hiệp. Bọn họ muốn tránh cho một cuộc n·ội c·hiến diễn ra trong vương quốc, đặc biệt là trong tình huống nhân loại đang lâm vào c·hiến t·ranh như hiện tại việc n·ội c·hiến là điều vô cùng ngu ngốc.
Thở dài một tiếng Hàn Mặc nhìn lão già trước mắt nói.
“Dương lão ta hiểu ngài không muốn đất nước rơi vào cảnh n·ội c·hiến, nó sẽ chỉ khiến người dân khổ cực hơn. Nhưng nếu chúng ta không làm như vậy người dân sẽ sống khá hơn sao, sẽ không bị đám quý tộc bẩn thỉu kia coi như gia súc tùy ý g·iết hại sao. Nói cho ta Dương lão chuyện như vậy thật sự sẽ phát sinh sao?”
Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào vị đảng viên gọi Dương lão này, nghiêm túc tìm kiếm câu trả lời từ miệng ông ta.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt né tránh của Dương lão, hiển nhiên ngay cả ông ta cũng không tin tưởng những lời mình nói.
Thấy vậy Hàn Mặc liền đứng dậy lớn tiếng nói.
“Các vị chúng ta không thể làm cách mạng với bàn tay sạch sẽ. Không lẽ mọi người đã quên mất Lương, Phương, Ngọc những người muốn thay đổi thế giới này bằng ngôn ngữ rồi sao? Kết quả của bọn họ là gì hẳn mọi người ở đây đều có hiểu biết. Lũ sâu mọt tham lam kia sẽ không từ bỏ quyền lực của mình, chúng sẽ làm mọi cách bẩn thỉu nhất để giữ lấy quyền lực của chúng.”
Dừng một chút để những người xung quanh dần cảm nhận được bầu không khí đang nóng lên dưới những lời phát biểu của Hàn Mặc.
“Trước kia chúng ta không thể phản kháng dưới sức mạnh của siêu phàm giả lũ chó săn của quý tộc, Nhưng hôm nay mọi chuyện đã khác, chúng ta đã có sức mạnh để chống lại chúng, vì thế chúng ta phải đứng lên lấy lại những thứ thuộc về chúng ta, thuộc về nhân dân.”
Những tiếng xôn xao, những tiếng vỗ tay xung quanh, bầu không khí được hâm nóng. Quan sát tình thần của mọi người đang vô cùng phấn chấn hắn dơ tay lên chốt một câu cuối cùng.
“Hôm nay tay của chúng ta dính máu, để đời sau máu không phải vương lên cơ thể của con cháu chúng ta.”