Chương 443: Đề nghị.
“Bệ hạ! An Hồng bộ trưởng cầu kiến.”
Đang vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn âm thanh của Tiền Phong vọng từ ngoài phòng vào.
An Hồng chính là tên của An hầu tước, hiện tại trong hệ thống của Long đã bắt đầu bỏ đi xưng hô tước vị vì thế tên thật của các quý tộc đang làm việc trong hệ thống cũng được sử dụng.
“Mời vào đi!”
Long vẫn không ngừng bút tiếp tục phê duyệt tấu chương trên bàn, giờ này là thời điểm làm việc căng thẳng nhất hắn không muốn bởi vì An Hồng tới khiến công việc của mình bị gián đoạn.
Bất quá Linh Uyên đã dừng bút chuẩn bị trà nước đón tiếp vị bộ trưởng.
An Hồng tiến vào phòng, vị bộ trưởng ngoại giao này hôm nay đã có tinh thần hơn rất nhiều, ít nhất ông ta đã tiếp tục có được mục đích để làm việc không giống như thời gian trước khi các quý tộc bắt đầu phản loạn.
“Tham kiến bệ hạ.”
An Hồng cúi người hành lễ.
“Ngồi đi! Có chuyện gì lại muốn gặp ta vào giờ này.”
Long không ngẩng đầu lên, cũng không dừng bút chỉ ra lệnh cho An Hồng ngồi xuống trên bộ sofa giữa phòng. Linh Uyên cũng theo đó phục vụ nước trà cho ông ta.
Gật đầu cảm tạ Linh Uyên một cái An Hồng nghiêm túc nói.
“Bẩm bệ hạ thần tới đây là vì cuộc chiến đang diễn ra ở phía nam.”
Là một bộ trưởng, mặc dù không có mặt trong quân ủy hay bất kỳ bộ môn nào liên quan tới c·hiến t·ranh nhưng An Hồng vẫn có thể nghe được phong thanh về kế hoạch cho cuộc chiến tại phương nam, chính vì kế hoạch lần này khiến ông ta lập tức tới đây.
Long có chút bất ngờ khi An Hồng tới đây bởi vì cuộc chiến ở phương nam, nhưng hắn vẫn không dừng bút nói.
“Ngươi có ý kiến gì sao?”
“Đúng vậy thưa bệ hạ! Thần nghe nói bệ hạ muốn kết thúc c·hiến t·ranh trước khi mùa mưa tới.”
“Không sai! Mục tiêu của ta là kết thục c·hiến t·ranh trước khi mùa mưa tới, có vấn đề sao?”
Long thẳng thắn trả lời, hắn vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương nhưng bút trên tay đã chậm lại.
“Bẩm bệ hạ với tư cách là bộ trưởng ngoại giao thần mong bệ hạ có thể suy xét việc kéo dài cuộc chiến. Hoặc khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác chúng ta đã dốc toàn lực rất khó khăn mới có thể dành chiến thắng.”
An Hồng nói.
Ông ta vừa dứt lời bút trên tay Long cũng dừng lại, lần đầu tiên sau khi An Hồng tiến vào phòng ánh mắt Long nhìn về phía ông ta. Đóng lại nắp bút đặt sang một bên Long nghiêm túc nhìn An hầu tước nói.
“Ý ngươi là gì?”
Được Long cho phép An Hồng bắt đầu trình bày ý kiến của mình.
Theo đó An Hồng muốn kéo dài cuộc chiến với Thái Nguyệt, ít nhất phải kéo dài qua mùa mưa tốt nhất là phải thể hiện ra cho dù có thành công chiến thắng cuộc chiến này vương quốc cũng phải trả giá không nhỏ, không được phô diễn sức mạnh áp đảo có thể đè bẹp Thái Nguyệt.
Thậm chí sau đó vương quốc cũng phải thể hiện ra sự mệt mỏi kiệt sức sau c·hiến t·ranh, không có khả năng phát động thêm bất kỳ cuộc chiến nào.
Lý do An Hồng đưa ra cho đề xuất này chính là Đế quốc cùng Thánh quốc.
Ông ta cho rằng Nam Tinh không nên thể hiện sức mạnh của mình nếu không sẽ khiến hai quốc gia này cảnh giác.
Phải biết không ai muốn mình liều mạng tranh đấu trong khi có kẻ đứng ngoài quan sát cả, đặc biệt hơn khi thực lực của kẻ này không tầm thường có thể đe dọa bọn hắn.
Đương nhiên kẻ thứ ba trong lời An Hồng không ai khác chính là Nam Tinh. Nói trắng ra chính là nếu khiên hai quốc gia cảnh giác có thể Nam Tinh sẽ là mục tiêu của cả hai trước khi có thể sống mái với nhau. Mặc dù về mặt lý thuyết Thánh quốc sẽ không để chuyện này xảy ra nhưng đó chỉ là lý thuyết, hẳn Thánh quốc cũng không muốn sống mái với Đế quốc xong cuối cùng lại bị Nam Tinh chiếm được tiện nghi.
Chính vì thế để tránh điều đó An Hồng muốn Nam Tinh thể hiện sự vô hại của mình, thể hiện rằng vương quốc không có đủ năng lực để bành trướng thế lực thậm chí đe dọa đến địa vị của hai quốc gia bọn hắn trong khi bọn hắn đang sống mái với nhau.
An Hồng là bộ trưởng bộ ngoại giao, ông ta không chỉ làm bộ trưởng thời Long mà còn đảm nhận vị rí này trong suốt hơn hai mươi tám năm thời tiên vương, kiến thức và kinh nghiệm của ông ta ít nhất là về mảng ngoại giao là không thể xem thường.
Vì thế Long rơi vào trầm tư ngay sau những lời này, hắn cần nghiêm túc suy xét.
“Thật sự nghiêm trọng như vậy?”
Long không nhịn được hỏi.
“Bệ hạ chúng ta không thể trông chờ vào may mắn.”
An Hồng nghiêm túc trả lời. Trong lòng ông ta câu hỏi vừa rồi của Long giống như đang tìm kiếm một sự may mắn, may mắn Đế quốc cùng Thánh quốc sẽ không nổi lên cảnh giác.
Là một vị vua hành động như vậy rõ ràng cực kỳ ngu ngốc, giao vận mệnh quốc gia cho số đỏ đen không ngu ngốc sao được.
“Ta sẽ triệu tập nội các. Ngươi cũng tham gia đi.”
Long nói.
Việc này rất quan trọng một mình hắn không thể đưa ra phân tích chính xác chỉ có thể triệu tập nội các thảo luận.
Dù sao nếu đồng ý với đề nghị của An Hồng rất nhiều kế hoạch trước đó sẽ phải sửa lại, đặc biệt là kế hoạch kinh tế năm năm.
Bởi vì là họp nội các đột xuất mọi người cũng không biết nội dung cuộc họp không có bất kỳ chuẩn bị nào nên khi Long cùng An Hồng đưa ra vấn đề phải mất một lúc những người khác trong chính phủ mới chính thức đưa ra phản ứng.
Chỉ có điều phản ứng này lại ngoài Long cùng An Hồng dự đoán trước. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng việc này sẽ chia làm hai phe một phe đồng ý với ý tưởng của An Hồng một phe phản đối.
Nhưng không tất cả thành viên nội các dự họp lần này cho dù là các bộ trưởng bên kinh tế hay đại diện của q·uân đ·ội cũng đồng loạt phản đối ý tưởng của An Hồng.
Long có thể hiểu được các bộ trưởng dân sự phản ứng như thế nào, dù sao phần lớn trong số họ là thành viên của ban kế hoạch quốc gia cơ quan phụ trách nhiệm vụ dẫn hướng cho các kế hoạch kinh tế dài hơi của vương quốc. Việc kéo dài c·hiến t·ranh không chỉ khiến kinh tế vương quốc ảnh hưởng mà còn khiến các kế hoạch kinh tế bị gián đoạn, với vai trò là những người lãnh đạo kinh tế của vương quốc việc bọn họ phản đối chuyện này là không phải bàn cãi.
Nhưng Long lại không ngờ tới đại diện của q·uân đ·ội Thạch Kính Minh cùng Ngọc Kim Sơn vậy mà cũng đưa ra ý kiến phản đối. Theo Long đáng lẽ ra hai người nên đồng ý kéo dài c·hiến t·ranh mới phải, dù sao chỉ có c·hiến t·ranh mới thể hiện được hết sức vai trò của q·uân đ·ội mới có nhiều cơ hội thành lập chiến công điều bất kỳ tên quân nhân nào mong muốn. Lý do được hai người đưa ra cũng không thể thuyết phục hơn, vương quốc hiện tại rất loạn cần nhanh chóng ổn định chứ không phải một cuộc chiến kéo dài tiêu hao. Dù sao hiện tại ngoại trừ lãnh địa hoàng gia cùng phương bắc phía nam cùng phía tây đều vô cùng loạn.
Long mặc dù có xu hướng đồng ý với ý tưởng của An Hồng nhưng hắn lại không thể bỏ qua ý kiến của tất của người trong phòng cưỡng chế thi hành.
Dù sao hắn gọi tất cả mọi người tới để nghe ý kiến của bọn hắn, nhưng sau khi nghe xong Long lại vứt tất cả sang một bên cưỡng chế làm theo ý mình. Như vậy còn cần nghe cái gì ý kiến nữa sao?
Long biết nếu hắn làm như vậy sau này mọi thứ đều sẽ đi theo ý tưởng của hắn, trong khi các thủ hạ dưới tay sẽ chỉ tìm cách do thám ý nghĩ của hắn rồi hùa theo.
Long không muốn điều đó, thứ hắn cần là những suy nghĩ cùng ý tưởng khác nhau chứ không phải chỉ có một thanh âm là hắn. Long đủ tỉnh táo để hiểu rằng hắn không phải thần thánh, hắn cũng sẽ có lúc sai lầm và thứ Long cần là lúc hắn phạm sai lầm sẽ có người nhắc nhở hắn chứ không phải hùa theo.
Đương nhiên chỉ một cuộc họp lâm thời sẽ không thể quyết định được chuyện lớn như thế này, vì thế An Hồng có năm ngày để thuyết phục các thành viên chính phủ đứng về phía mình. Đây mới chính xác là cách một hệ thống quốc gia hoạt động.