Chương 436: Tình huống.
“Bệ hạ chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa. Chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ tới mùa mưa tới lúc đó c·hiến t·ranh sẽ bị kéo dài, thậm chí có thể cho Thái Nguyệt cơ hội thở dốc.”
Trong bộ tổng tham mưu, tham mưu lục quân An Dật Phú đang thuyết phục Long chính thức phát động c·hiến t·ranh đánh vào Thái Nguyệt.
Đã gần một tháng kể từ thời điểm các quý tộc phía tây phản loạn nhưng quân đoàn hai vẫn chưa thể thành công dẹp loạn, một phần bởi vì các quý tộc phía tây nhìn thấy thảm trạng của các quý tộc phương nam nên liều mạng chống lại. Một phần khác nữa là do Gray q·uấy r·ối khiến quân đoàn hai phải điều động một phần lực lượng canh gác ở biên giới đề phòng.
Mặc dù trên danh nghĩa hai bên có thể xem là đồng minh không chính thức, Thánh quốc cũng sẽ không để Gray gây chuyện vào thời điểm này nhưng chỉ có ngu với đặt niềm tin hoàn toàn vào Thánh quốc. Đặc biệt là khi đám Gray lại tụ tập quân gần biên giới huấn luyện.
Đúng vậy chỉ là huấn luyện thôi ngươi có thể yên tâm. Có thể yên tâm được sao? Không cần thận đối phương liền biến huấn luyện thành c·hiến t·ranh, đã thế ngươi thậm chí còn không thể nói gì được, dù sao đối phương cũng không bước qua biên giới ngươi có thể nói gì.
Vì thế mặc dù quân đoàn hai có chuẩn bị sẵn hơn nữa cũng áp đảo về sức mạnh nhưng tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn không chế được phương tây, thậm chí một số quý tộc đã bỏ chạy lên núi ẩn nấp quyết tâm chống lại tới cùng. Thi thoảng bọn hắn còn tập kích các cơ sở hậu cần rất đau đầu.
Vốn dĩ Long muốn chờ bình định phía tây rồi mới tiến hành c·hiến t·ranh với Thái Nguyệt nhưng xem ra tình hình hiện tại không tốt như vậy, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là bắt đầu mùa mưa, một khi đã vào mùa mưa như vậy c·hiến t·ranh sẽ trở nên cực kỳ khó khăn. Không nói đâu xa những con đường đầy bùn lầy có thể khiến những đội quân thiện chiến nhất đầu hàng, c·hiến t·ranh trong mùa mưa là một cuộc chiến cực kỳ hao người tốn của, tiếp tế hầu cần cũng cực kỳ khó khăn.
Quả thật nếu phải chờ tới mùa mưa sợ rằng sẽ đánh mất thời cơ tốt nhất để chiếm lấy phương bắc Thái Nguyệt, nếu chờ qua mùa mưa thì cũng đã bốn tháng rồi hoàn toàn có đủ thời gian để thở dốc tới lúc đó c·hiến t·ranh sẽ càng khó khăn hơn.
Hơn nữa Long cũng muốn nhanh chóng kết thúc c·hiến t·ranh khôi phục lại phát triển kinh tế. Mới chỉ qua hơn hai tháng thôi kinh tế đã có dấu hiệu suy thoái, giá hàng hóa nhu yếu phẩm bắt đầu tăng mặc dù trước đó chính phủ đã nỗ lực bình ổn giá, vốn dĩ với kho dự trữ chính phủ có thể dễ dàng kiểm soát giá cả dù sao hiện tại Nam Tinh là bên chiến thắng không phải cái gì cũng thiếu nhưng dân chạy từ phương nam và phương tây tràn vào khiến kho dự trữ quốc gia không ngừng tiêu hao.
Trước đó khi c·hiến t·ranh bắt đầu chính phủ đã tung ra một phần hàng hóa từ kho dự trữ để bình ổn giá cả, còn chưa kịp bổ sung tiêu hao bây giờ lại phải lấy ra để cứu trợ dân chạy nạn khiến khó dự trữ cũng sắp thấy đáy. Mặc dù c·hiến t·ranh không ảnh hưởng tới lãnh địa của hoàng gia cùng phương bắc nhưng phương nam và phương tây lại là chuyện khác, không nói đâu xa hiện tại đang là mùa gieo hạt, nhưng hiện tại chính là không có người để đi làm ruộng. Đồng ruộng phía nam cũng đã bỏ hoang được một tháng và trong năm nay sẽ không có dấu hiệu gieo hạt, phía tây càng ác hơn đám quý tộc phía tây thà đốt hết cũng không để lại cho hoàng gia bất kỳ thức gì. Bộ nông nghiệp đã dự đoán sản lượng ngũ cốc thu hoạch của năm nay sẽ giảm mất bốn phần.
Trong khi đó một khi lấy được phía bắc Thái Nguyệt dân số lại gia tăng, không ai biết có thể lấy được bao nhiêu lương thực trong khu vực đó nhưng bộ nông nghiệp đã dự định cho tình huống xấu nhất.
Đây chỉ là vấn đề của chính phủ, các doanh nghiệp cùng xí nghiệp cũng gặp phải khó khăn. Rất nhiều xí nghiệp có khách hàng tại Thái Nguyệt cùng Giao Châu bây giờ c·hiến t·ranh nổ ra rồi hàng hóa họ sản xuất ra lại không thể bán đi được, thị trường trong nước vẫn chưa đủ lớn để tiêu thụ số hàng hóa này đương nhiên đây không phải nhu yếu phẩm, chính phủ cũng đang tiến hành thu mua hỗ trợ vay vốn nhưng một số xí nghiệp nhỏ đã bắt đầu đóng cửa. Các xí nghiệp lớn cũng bắt đầu thu hẹp quy mô, mặc dù Đế quốc bên ngoài không hạn chế bọn hắn nhưng chắc chắn có cản trở là điều không thể bàn cãi, đặc biệt là các mặt hàng không thể phát triển thị trường thay thế thì quy mô thu hẹp đã rất lớn.
Nếu bây giờ để kéo dài c·hiến t·ranh tới bốn tháng mùa mưa như vậy tổn thất sẽ là con số thiên văn, còn chưa kể kế hoạch năm năm lần thứ hai đã bị hoãn lại do c·hiến t·ranh nếu kéo dài như vậy nữa sẽ ảnh hưởng tới phát triển của quốc gia.
“Còn bao lâu nữa mới có thể bình định phía tây?”
Long hỏi.
“Hoàng Thông báo rằng ít nhất cũng phải mất một tới hai tháng. Các quý tộc ở đây chống cự rất quyết liệt, bọn hắn thậm chí còn phá đường phá núi ngăn cản đường đi của chúng ta.”
Ngọc Kim Sơn trả lời.
Hai tháng! Quá lâu.
“Tình hình phía nam thế nào?”
“Các tiểu quý tộc đều rất nghe lời, chỉ có điều do c·hiến t·ranh nên khu vực này đã phi thường hỗn loạn, rất nhiều băng nhóm sơn tặc nổi lên. Còn có cả phản quân đang ẩn nấp ít nhất phải mất vài tháng mới có thể hoàn toàn bình ổn. Thời gian gần đây dân chạy nạn cũng tiến vào lãnh địa hoàng gia rất nhiều.”
Phùng Cương trả lời.
Ngoại trừ là thành viên của ủy ban quân sự hoàng gia Phùng cương còn là bộ trưởng bộ nội an. Cũng giống như bộ công an hiện đại, bộ nội an đảm bảo an ninh nội bộ quốc gia cũng là nơi có nhiệm vụ kiểm soát dân số quốc gia nên câu hỏi này hắn nên là người trả lời.
“Chuyện này bộ nội an cùng các bộ ngành khác nhanh chóng phối hợp xử lý đi. Ta muốn trong vòng một tháng nơi này phải khôi phục lại năng lực sản xuất, tốt nhất nên thành lập cơ quan liên ngành.”
Long ra lệnh.
Bộ nội an cũng chỉ quản lý dân chạy nạn, những vấn đề khác như lương thực cùng xí nghiệp thuộc quyền quản lý của các bộ khác việc thành lập một cơ quan liên ngành là điều cần thiết để nhanh chóng khôi phục lại phương nam, dù sao cũng không thể mỗi việc đều phải lần lượt đi liên lạc với các bộ làm như thế không biết tới bao giờ mới xử lý xong.
“Bệ hạ yên tâm thần sẽ làm hết sức.”
“Ừm! Quay lại chuyện vừa rồi, quân đoàn ba thế nào? Có thể hành động được sao?”
“Thần cho rằng có thể, nhưng chúng ta nên hỏi ý kiến của Lý Vân.”
Ngọc Kim Sơn trả lời.
“Tốt! Ta cho phép t·ấn c·ông, trong vòng hai tháng phải lấy được phương bắc.”
Long nói, hắn vốn dĩ không muốn hai tuyến tác chiến nhưng nếu đã không còn cách nào liền như vậy đi, còn tốt hơn là kéo dài thời gian c·hiến t·ranh. Dù sao phía nam có tới ba quân đoàn, không xử lý được Thái Nguyệt đám tướng lĩnh này có thể về quê được rồi, Long chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn hắn.
“Rõ!”
…
Cũng vào thời điểm này trong viện kỹ thuật quân sự quốc gia Nguyễn Lương Nhân cùng đồng nghiệp rời khỏi phòng làm việc của mình, mang theo tài liệu tới gặp cấp trên.
Bởi vì là cơ quan cực kỳ quan trọng nên nơi này được canh giữ cực kỳ cẩn mật, cho dù là bên trong viện cũng có người của quân cận vệ canh gác.
Tiến vào phòng của cấp trên Nguyễn Lương Nhân bắt đầu báo cáo kết quả công tác của mình.
“Tiến sĩ nếu muốn đi sâu nghiên cứu các loại linh kiện chúng ta đang có không thể đáp ứng được yêu cầu. Ít nhất chúng ta cần công nghệ sản xuất linh kiện chi tiết hơn.”
“Các cậu cần gì?”
Đọc qua tài liệu người tiến sĩ gật đầu hỏi.
“Chúng tôi cần thông số kỹ thuật của nòng súng QL-2 và đạn CLS 16.”
Nguyễn Lương Nhân lập tức trả lời.
Tiến sĩ nghe vậy lâm vào trầm tư, cuối cùng ông ta rút một tờ giấy bắt đầu ghi chú lên trên rồi giao cho Nguyên Lương Nhân nói.
“Tới phòng tài liệu đưa nó cho quản lý.”
Thông số kỹ thuật của hai thứ này đều ở cấp hai, trong khi hai người Nguyên Lương Nhân chỉ là kỹ thuật viên cấp ba cho nên bọn hắn buộc phải cho phép mới có thể tiếp cận những tài liệu này.
Nguyên Lương Nhân rất nhanh tiếp nhận tờ giấy rời đi cùng với đồng nghiệp, trong viện có phân cấp rất nghiêm ngặt, mỗi lần ra vào đều phải chứng nhận. Thẻ của Nguyễn Lương Nhân chỉ có thể vào được khu vực cấp ba vì thế muốn vào khu vực cấp hai hắn chỉ có thể giấy thông tiến sĩ đưa cho lính canh xem.
Phòng tài liệu cấp hai là một khu vực khá tách biệt, ở đây có tổng cộng bốn nhân viên quản lý. Nguyễn Lương Nhân đưa giấy thông hành cho nhân viên, thu hồi giấy thông hành một người nhân viên dẫn Nguyễn Lương Nhân cùng đồng nghiệp của hắn tới phòng tài liệu.
Đi thẳng tới khu vực tài liệu cần thiết ba người bắt đầu tìm tài liệu.
Có điều Nguyễn Lương Nhân, người đi sau cùng lại không quá chú tâm vào tìm tài liệu mà thi thoảng liếc nhìn đồng nghiệp cùng người quản lý, hắn nhân cơ hội hai người không để ý rút ra một tập tài liệu ở kệ đối diện rồi nhanh chóng dấu vào trong người.
Nơi này Nguyễn Lương Nhân đã đi qua vài lần, hắn cũng xác nhận được vị trí các tài liều trong khu vực vì thế tài liệu cần thiết cũng đã bị hắn đánh dấu chỉ hắn hiểu được.
Rất nhanh ba người đã rời khỏi phòng tài liệu, sau khi xác nhận những tài liệu được lấy ra Nguyễn Lương Nhân ký tên nghênh ngang rời đi cùng những tài liệu này, cùng với tập tài liệu dấu trong người.