Chương 432: Chuẩn bị.
Năm năm! Quân đoàn hai đã đóng quân ở pháo đài Sơn Thạch được năm năm.
Không giống như các đội quân của thời đại này thường tập trung đóng quân trong một khu vực nhỏ án ngữ trên một vị trí chiến lược như khu vực xung quanh Sơn Thạch chẳng hạn. Phương pháp đóng quân của các quân đoàn hoàng gia giống với các lực lượng q·uân đ·ội hiện đại, phân tán ở khắp nơi trong khu vực được phân công đóng giữ, tạo thành một hệ thống phòng thủ chiều sâu, việc muốn tiêu diệt quân đoàn hai trong một trận tập kích là điều không thể. Pháo đài Sơn Thạch bất quá chỉ là trụ sở chính của quân đoàn hai mà thôi.
Hiện tại nơi này chỉ đóng giữ một lữ đoàn của quân đoàn hai, số lực lượng còn lại được phân tán ra đóng quân ở những nơi khác, đương nhiên bởi vì nơi này còn rất nhiều quý tộc quân phiệt nên để đảm bảo không bị bao vây tiêu diệt các địa điểm đóng quân đều có thể ngay lập tức chi viện cho nhau trong vòng một ngày. Hơn nữa những vị trí đóng quân này đều nằm ở các địa điểm n·hạy c·ảm có thể cắt đứt những tuyến đường huyết mạch ở phía tây. Và có thể chi viện được bằng pháo binh.
Đương nhiên không phải như pháo đài Sơn Thạch trực tiếp án ngữ trên con đường, nếu làm như vậy không khác nào ép giới quý tộc tạo phản, những căn cứ này được thiết lập ở các điểm cao gần đường đảm bảo rằng hỏa lực của cối và pháo có thể với tới con đường liền được. Đối với các quý tộc bọn hắn không hiểu việc xây dựng căn cứ như thế này có ý nghĩa gì, bọn hắn chỉ cần biết căn cứ không thể trực tiếp cắt đứt những tuyến đường này liền được.
Hôm nay vẫn như những ngày bình thường khác Hoàng Thông vẫn tiếp tục công việc huấn luyện của mình. Hiện tại Hoàng Thông đã trở thành tư lệnh của quân đoàn hai vì thế công việc hàng ngày của hắn rất nhiều.
Một trong những công việc quan trong nhất chính là xây dựng kế hoạch tiêu diệt thế lực của các quý tộc phương tây. Toàn bộ các tướng lĩnh của hoàng gia cũng chỉ có Hoàng Thông mới biết được kế hoạch này, dù sao hắn là tư lệnh của quân đoàn hai được Long xác định là lực lượng chủ lực trong kế hoạch.
Hiện tại Hoàng Thông đang theo dõi một trận chiến mô phỏng, giữa các tướng lĩnh hắn cùng một số tướng quân khác trở thành giám khảo cho cuộc so tài này.
Trong lúc đang thảo luận với các tướng lĩnh bên cạnh, tham mưu trưởng của hắn tiến vào giao lên tay hắn một tờ giấy.
Nhận lấy tờ giấy đôi lông mày Hoàng Thông nhíu chặt.
“Các ngươi tiếp tục ta có việc đi trước.”
Hoàng Thông lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, các tướng lĩnh khác thấy vậy hai mặt nhìn nhau trong lòng mỗi người đều có phán đoán bên trong tờ giấy khả năng có việc lớn.
Rời khỏi phòng Hoàng Thông ngay lập tức hỏi.
“Tin tức này tới từ đâu?”
Tham mưu đi theo sau nghiêm túc nói.
“Từ bộ tổng tư lệnh thưa tướng quân.”
Bộ tổng tư lệnh, chính là bộ tư lệnh cao nhất, bên dưới là bộ tư lệnh lục quân, bộ tư lệnh hải quân cùng bộ tư lệnh các quân đoàn và bộ tư lệnh các hạm đội. Nếu là lệnh từ bộ tổng tư lệnh như vậy cũng có nghĩa đây là mệnh lệnh cấp cao nhất.
Hai người đi tới đi thẳng tới trạm vô tuyến, gặp hai người xuất hiện các lính thống tin vội vã đứng dậy chào.
Hoàng Thông để bọn hắn tiếp tục làm việc đi tới vị trí của sĩ quan vô tuyến nói.
“Gửi điện báo cho bộ tổng tư lệnh, nội dung! Hoàng hôn.”
Sĩ quan vô tuyến nghe lệnh lập tức gửi đi điện báo.
Đang ở trong phòng họp của bộ tư lệnh Thạch Kính Minh nhận được điện báo từ quân đoàn hai, nhìn thấy nội dung trong điện báo hắn cũng lập tức gửi lệnh đáp lại.
Nội dung điện báo lại rất kỳ lạ ‘buông xuống.’ dường như không giống như là tin tức rất quan trọng.
Nhưng nhận được nội dung điện báo này Hoàng Thông lại lập tức mệnh lệnh gửi tin tức cho các sư đoàn cùng trung đoàn trưởng, đương nhiên nội dung trong điện báo đều là mật danh không phải các sư đoàn trưởng hay trung đoàn trưởng liền không hiểu được nội dung trong điện báo có nghĩa gì.
Chỉ có điều ngay sau đó toàn bộ binh lính của quân đoàn hai đều được lệnh trở về căn cứ, không ai được phép rời khỏi căn cứ khi chưa có lệnh. Tất cả các căn cứ thuộc quân đoàn hai đều phong tỏa không cho người ngoài ra vào hay tới gần.
Hành động bất thường này của quân đoàn hai khiến các quý tộc chột dạ, dù sao q·uân đ·ội hoàng gia đang h·ành h·ạ quý tộc ở phương nam đâu, ai biết quốc vương có nổi điên xử lý luôn cả bọn hắn hay không. Vì thế một số các quý tộc đều âm thầm đặt q·uân đ·ội nhà mình vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu, đặc biệt là các gia đình hầu tước. Còn những quý tộc khác, đặc biệt là các tiểu quý tộc lại đang cầu may, cầu quân đoàn hai không có chuyện gì xảy ra.
Ngay trong đêm tin tức này cũng tới tai Lý công tước.
“Công tước đại nhân không thể chờ được nữa, rất có thể hoàng gia đã phát hiện.”
Biết được tin tức này Lý Phong vội vã nói, chỉ cần nghe tới miêu tả Lý Phong liền nhận ra quân đoàn hai đang chuẩn bị chiến đấu. Điều này cũng có nghĩa rất có thể quốc vương đã phát hiện ra mục đích của bọn hắn.
“Lập tức cử hiệp sĩ rồng đi thông báo cho các nhà, trưa ngày mai chúng ta sẽ khởi sự. Mục tiêu đầu tiên phải cô lập pháo đài Sơn Thạch.”
Lý công tước cũng là người quyết đoán, ông ta nhận ra tình huống của quân đoàn hai không đúng liền lập tức ra lệnh. Sử dụng hiệp sĩ rồng truyền tin cũng là tình huống khẩn cấp, nếu không phải q·uân đ·ội cần thời gian chuẩn bị cùng với việc tuyên bố có lẽ tối hôm nay bọn hắn đã khởi binh.
“Các ngươi đi chuẩn bị đi! Ta đi gặp hoàng tử điện hạ.”
Nói rồi Lý công tước đứng dậy rời khỏi phòng.
Bởi vì tứ hoàng tử ở nơi này chính là bí mật nên hắn không thể tự do đi lại trong phủ công tước, hơn nữa để đảm bảo bí mật tứ hoàng tử cũng ở tại vị trí khá vắng vẻ trong phủ công tước.
Thời điểm Lý công tước có mặt tứ hoàng tử vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đang nằm trên ghế tựa dùng đèn ma pháp để đọc sách, thấy Lý công tước tiến vào tứ hoàng tử vội vã đặt sách xuống đứng dậy đón ông ta tiến vào.
“Ông ngoại! muộn thế này rồi ngài tới đây có việc gì?”
Chờ Lý công tước ngồi xuống tứ hoàng tử nghiêm túc hỏi. Bình thường Lý công tước sẽ không tới phòng hắn vào giờ này, nhưng hôm nay Lý công tước có mặt ở đây liền có nghĩa có chuyện gấp, hơn nữa biểu cảm trên mặt Lý công tước cũng cho thấy lần này tới đây chắc chắn có chuyện lớn.
“Điên hạ! Bản hịch tội đã soạn xong, sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.”
Phản loạn cũng phải có lý do phản loạn, đương nhiên phải chiếm cái chính nghĩa. Bản hịch tội này chính là được soạn ra để có được cái chính nghĩa đấy, nội dung chủ yếu là liệt kê tội trạng của Long rồi là tứ hoàng tử trách trời thương dân thay mặt tổ tiên thảo phạt Long lấy lại yên bình cho vương quốc. Bây giờ nhiệm vụ của tứ hoàng tử là sáng ngày mai đứng trước toàn dân công khải đọc nó lấy chính nghĩa về phía mình.
Tứ hoàng tử nghe vậy không dấu được nét vui mừng trên mặt cười nói.
“Thật sao? Như vậy thì tốt quá ta đã chờ ngày này lâu rồi.”
Tứ hoàng tử là một người xốc nổi, hắn xốc nổi tới nỗi vốn dĩ là còn hai ngày nữa mới tới thời điểm nhưng bây giờ đã bắt đầu khởi sự lý do tại sao hắn cũng không quan tâm.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ đang nghĩ tới vị trí cao nhất trong vương cung kia, nhưng lại không hề nghĩ tới khó khăn sắp tới của mình.
“Điện hạ ta tới đây là để nhắc nhở ngài chuẩn bị, ngày mai rất quan trọng. Sau khi tuyên bố xong chúng ta sẽ chính thức xuất quân. Nghi thức này rất quan trọng, xin ngài cận thận.”
“Ông ngoại yên tâm ta cam đoan sẽ hoàn thành nghi thức.”
Tứ hoàng tử xốc nổi nhưng không phải kẻ ngu, hắn cũng biết nghi thức này quan trọng như thế nào. Nó cho giới quý tộc một cái cớ quan trọng để phản loạn, nếu không hoàng gia các nước sẽ không để yên.
Lý công tước thấy tứ hoàng tử như vậy thở dài, ông ta dặn dò vài câu liền rời đi. Đêm nay ông ta vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành.