Chương 431:
Mặc dù quân đoàn một đã đẩy lui quân Thái Nguyệt tới biên giới đã sáu ngày nhưng ngoại trừ việc đóng quân gần biên giới ra quân đoàn một cũng không có động tĩnh khác.
Thay vào đó quân đoàn bốn do Lê Nguyên Dũng chỉ huy đã kiểm soát một nửa phương nam, hiện tại toàn bộ quân đoàn bốn đã có xu hướng bao vây lấy lãnh địa Trần gia.
Lấy lãnh địa Trần gia làm trung tâm khuếch trương ra bên ngoài bán kính ba mươi kilomet là khu vực các quý tộc phương nam còn kiểm soát, bên ngoài vòng tròn này gần như tất cả khu vực đều đã trở thành vùng kiểm soát của quân đoàn bốn.
Bình thường hai mươi nghìn quân không thể kiểm soát một khu vực lớn như vậy, nhưng đây là quân Nam Tinh có khi chỉ cần vài chục binh lính liền có thể kiểm soát lãnh địa của một tiểu gia tộc rồi chút đất này bọn họ vẫn có thể kiểm soát.
Hiện tại quân đoàn bốn gần như đã bao vây lãnh địa của Trần gia, có chăng chỉ để lại một tuyến đường ở phía nam cho bất kỳ ai muốn trốn đi thôi. Chỉ có điều tuyến đường đó phải xuyên núi, hơn nữa một khi xuyên núi liền sẽ đặt chân lên đất của tỉnh Sóc Lâm.
n!
Nơi đó quân đoàn ba phòng thủ, nếu ngươi tự tin có thể đánh xuyên phòng tuyến của quân đoàn ba liền chạy.
Quân đoàn ba là một trong ba quân đoàn thường trực, muốn thử một chút sức mạnh của đội quân này ai cũng có thể Lý Vân hẳn không ngại nhiều hơn một chút chiến công đâu.
“Chỉ còn cách đó! Nếu các ngươi không làm chúng ta sẽ làm, không thể ngồi đây chờ c·hết được.”
Trong thư phòng của Trần công tước âm thanh cãi vã vọng ra cả hành lang, những âm thanh này lớn tới nỗi cho dù thư phòng của Trần công tước có cách âm cũng không thể ngăn nổi.
Bên trong thư phòng của Trần công tước có không ít người, bốn người trong số đó chính là hầu tước của phương nam, số còn lại đều là tướng lĩnh hoặc người thân cận của các quý tộc tộc này. Cuối cùng hai người còn lại chính là tướng lĩnh của quân tiếp viện tới từ Thái Nguyệt.
Vốn dĩ bản ý bọn hắn tới đây là đều hỗ trợ các quý tộc ngăn chặn quân đoàn bốn truy quét nhưng ai ngờ được không những không ngăn nổi mà bây giờ bọn hắn cũng bị vây tại đây chờ c·hết. Những lời vừa rồi chính là từ tướng chỉ huy của đội quân này Lễ Cương nói ra.
Mục đích của hắn là dẫn quân phá vòng vây vượt núi chạy về phía Sóc Lâm, nơi đó mặc dù có quân đoàn ba trấn giữ nhưng quân đoàn ba còn phải phòng thủ nhiều hướng chưa hẳn có thời gian quan tâm tới bọn hắn, chỉ cần đi đường vòng cố ý tránh đi vị trí phòng thủ của quân đoàn ba liền được. Đây cũng không phải muốn c·hiếm đ·óng không cần phải t·ấn c·ông sống c·hết với quân đoàn ba.
“Đây là cách duy nhất, ngoại trừ con đường đó những hướng khác đều bị phong tỏa, còn chưa kể muốn đột phá cũng chỉ có thể đột phá từ hướng đông. Ngoại trừ phải đột phá vòng ngoài ra muốn tiến vào lãnh thổ Thái Nguyệt chắc chắn phải đột phá được phòng tuyến của quân đoàn một. Các ngươi thật sự cho rằng phòng tuyến của quân đoàn một dễ đột phá như vậy, đừng quên sáu ngày trước bọn hắn vừa đánh tan quân chủ lực của chúng ta chút tàn binh bại tướng còn lại có thể đối mặt với bọn hắn sao?”
Để tăng thêm tính thuyết phục Lễ Cương tiếp tục nói.
“Đế quốc đâu? Tại sao Đế quốc cùng Giao Châu không tham chiến, chỉ cần bọn hắn tham chiến chúng ta không cần phải chạy!”
Một vị hầu tước không cam tâm lên tiếng. Hắn không cam tâm từ bỏ tất cả để bỏ chạy, gia tộc của hắn ở đây, tài sản của hắn ở đây, quyền lực của hắn ở đây cho dù là người thông minh tới thế nào cũng không cam tâm từ bỏ trốn đi. Một khi trốn đi rồi thì mọi thứ đều mất hết, mất sạch tất cả.
Nghe vậy Lễ Cương cười lạnh nói.
“Đế quốc! Giao Châu! Các ngươi nghĩ bọn hắn thật sẽ cử thêm quân tiếp viện tới? Mà có cử cũng phải đợi thời gian tập hợp q·uân đ·ội, cộng thêm thời gian di chuyển nữa không có ít nhất một tháng liền đừng mong có quân tiếp viện. Các ngươi quên mất hạm đội vận tải đã bị tiêu diệt? muốn tập hợp lại một hạm đội đủ lớn như vậy không phải dễ dàng. Muốn đi từ trên bộ thì một tháng cũng không tới nơi được.”
Đế quốc cùng Giao Châu mặc dù có đường sắt nhưng đường sắt nối lên phương bắc rất ít, chủ yếu là các tuyến đường sắt nối với các vùng nội địa mà tàu thuyền không vào được. Còn những vùng tàu thuyền tới được Đế quốc tạm thời không quá để ý.
Hơi dừng lại một chút quét mắt những người trong phòng Lễ Cương tiếp tục nói.
“Một tháng! Nếu các ngươi có thể chống được một tháng liền có thể đợi. Đương nhiên đó là trong trường hợp Đế quốc sẽ ngay lập tức tập hợp q·uân đ·ội cứu viện. Quên mất Đế quốc hiện tại đang trong tình trạng c·hiến t·ranh khả năng điều động q·uân đ·ội hẳn sẽ nhanh hơn bình thường, có lẽ không tới một tháng cũng nên. Đương nhiên nếu bọn hắn có thể vượt qua hải quân Nam Tinh.”
“Một tháng thì một tháng, ta không tin chúng ta không chống nổi một tháng. Hừ! Yên gia đã cắm rễ ở Nam Tinh bao nhiêu năm nay chúng ta không đi đâu cả, Yên gia có c·hết cũng phải c·hết trên đất tổ nhà chúng ta.”
Yên hầu tước nói. Vị hầu tước này đã già, đầu tóc bạc phơ khuôn mặt có vô số nếp nhăn cương quyết nói, trong suy nghĩ của ông ta không có chuyện bỏ chạy đối với ông ta cho dù toàn gia tộc giệt sạch cũng phải c·hết trên đất tổ của gia tộc. Là một quý tộc ông ta có nghĩa vụ bảo về đất của mình, cho dù có c·hết cũng như vậy.
Yên hầu tước ngồi ở đây là để thuyết phục các quý tộc khác hợp sức ở lại, chứ không phải cùng bọn hắn bàn bạc chuyện bỏ chạy, ông ta sẽ không bao giờ bỏ chạy.
“Yên lão! Một tháng là ta nói vậy, nhưng Đế quốc có chấp nhận điều quân triệt để vạch mặc với Nam Tinh hay không ngươi thực sự biết được sao? Đừng quên vị trí của Nam Tinh, nếu không thể nắm chắc nhanh chóng chiến thắng thì Đế quốc sẽ không bao giờ mạo hiểm tuyên chiến. Chỉ có Giao Châu liền không làm nên chuyện.”
Trần công tước lên tiếng thuyết phục, Yên gia dù sao cũng là một lực lượng mạnh ông ta muốn giữ lại yên gia để tăng thêm sức mạnh cho lực lượng phá vây.
“Hơn nữa mọi người cũng đã nhìn thấy tờ báo đó rồi. Rõ ràng tên bạo chúa đó đang cố tình gửi thông điệp hữu hảo tới cho Đế quốc, đã như vậy Đế quốc còn lý do gì để trực tiếp chi viện cho chúng ta.”
Báo chí đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của giới quý tộc, thậm chí ở một số nơi bên ngoài lãnh địa hoàng già tờ báo này cũng được phát hành. Vì thế trước khi vòng vây bị khép lại một số quý tộc vẫn kịp thời thu được bài báo phát hành ngày hôm đó. Trong phòng này tất cả mọi người đều biết tin tức đó, hoàng gia rõ ràng không tiết lộ chuyện Đế quốc tham gia vào cuộc chiến lần này, đương nhiên ai cũng biết Đế quốc có tham chiến nhưng chỉ cần ở bề ngoài không biết liền vẫn có thể nói chuyện được đây xem như là bí mật công khai cũng tốt. Quốc vương chính là đang cố ý làm như vậy.
Đế quốc thực sự sẽ vì bọn hắn mà triệt để vạch mặt với Nam Tinh sao?
“Đừng quên hải quân Nam Tinh kinh khủng như thế nào! Một khi Nam Tinh quyết tâm phong tỏa hạm đội phương đông của Đế quốc có thể chiến thắng được sao? Hay là ngươi nghĩ Đế quốc sẽ điều hạm đội phương tây chi viện, đừng ảo tưởng hải quân của Thánh quốc vẫn đang còn rình rập đâu bọn hắn ước gì Đế quốc làm như vậy.”
“Đúng vậy Yên lão! Ngươi cho dù không để ý tới mình cũng nên lo lắng cho người thân của ngươi. Cháu đích tôn nhà ngươi chỉ vừa mới ra đời không được hai tháng, không lẽ ngươi muốn để đứa cháu chỉ mới tới thế gian chưa tới hai tháng phải đau đớn c·hết đi. Ngươi cũng phải giữ lại huyết mạch cho Yên gia chứ, nếu không ngươi làm sao có mặt mũi gặp mặt tổ tiên.”
Một vị hầu tước khác lên tiếng thuyết phục, người này vừa nói con cháu vừa nói tổ tiên muốn đánh vào ý chí quyết tử của Yên hầu tước.
Bất quá Yên hầu tước không bị lay động bởi những lời này, ông ta giận giữ đứng dậy hừ lạnh một tiếng nói.
“Các ngươi muốn chạy liền chạy, Yên gia ta không có người s·ợ c·hết.”
Vừa nói Yên hầu tước giận đi ra khỏi cửa, tiếng cửa đóng lại cực kỳ vang dội cho thấy vị hầu tước này đang giận giữ như thế nào. Dù vậy không ai có ý định ngăn cản ông ta.
Bây giờ tình hình nguy cấp Yên hầu tước xảy ra chuyện gì sợ rằng sẽ khiến Yên gia loạn, tới lúc đó ai cũng không cứu nổi.
“Thôi được rồi kệ lão đi. Nếu lão đã muốn chiến vậy liền để lão chia sẻ chia chúng ta một chút áp lực. C·hết sớm c·hết muộn đều là c·hết không phải sao.”
Trần công tước cười lạnh nói, lời của hắn khiến những người ngồi đây đều lạnh gáy, tất cả đều hiểu Trần công tước muốn làm gì.