Chương 425: "Chiến tranh!"
Cho dù là ở Trái Đất các chiến thuật với hỏa khí cũng được phát triển trong suốt hàng trăm năm từ thời đại súng hỏa mai cho tới thời đại súng nạp hậu những chiến thuật với hỏa khí luôn được hoàn thiện và phát triện dựa trên kinh nghiệm của từng thời đại.
Những với thế giới này, hỏa khí chỉ mới xuất hiện năm năm hơn nữa còn là nhảy thẳng lên thời đại v·ũ k·hí cá nhân của thế chiến hai mà không trải qua thời đại súng hỏa mai trước.
Chính vì thế mặc dù trên tay những người lính là những khẩu M1 tiên tiến nhưng cách tác chiến cùng chiến thuật vẫn phi thường cũ kỹ. Đơn cử như tình huống hiện tại, q·uân đ·ội Thái Nguyệt vẫn dùng phương pháp phòng thủ cũ để phòng thủ thành Nhật Lăng trước hỏa lực áp đảo của quân đoàn một.
Nhật Lăng chỉ là một thành nhỏ nằm ở biên giới phía nam Nam Tinh, mặc dù ở nhiều nơi Nam Tinh đã thay đổi rất nhiều đặc biệt là trong lãnh địa hoàng gia nhưng ở nơi này Nhật Lăng lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của một tòa thành phát triển.
Không đường sắt, không nhà máy, không ống khói mọi thứ của một cuộc cách mạng công nghiệp dường như chưa từng chạm tới tòa thành này chính vì thế tường thành mặc dù cũng có ma pháp phòng thủ nhưng lại không thể chống nổi lượng hỏa lực khổng lồ đang trút xuống.
Ma pháp phòng thủ đã bị hủy, tường thành đang phải hứng chịu sự bắn phá của pháo binh, những v·ụ n·ổ liên tiếp nhanh chóng đánh sập tường thành nhưng rất may mắn đại tướng quân của Thái Nguyệt đã ra lệnh cho lính của mình rút xuống tường thành sẵn sàng cho một cuộc chiến đấu trên đường phố với quân Nam Tinh.
Thái Văn Thông nhìn tường thành đổ sập trong lòng thở dài, những năm qua rất nhiều quốc gia đã nhận ra tường thành hiện tại đã trở nên lỗi thời trước hỏa khí, những bức tường vốn dĩ có thể chống đỡ pháo ma pháp trong thời gian dài lại trở nên yếu ớt trước sức t·ấn c·ông như vũ bão của hỏa khí.
Rất nhiều quốc gia đều dang tìm cách gia cố tường thành của mình thậm chí rất nhiều người đang nghiên cứu thiết kế thành mới để có thể chống lại hỏa khí. Nhưng mới chỉ có năm năm thôi, thậm chí những kế hoạch này mới chỉ được bắt đầu từ hơn một năm trước cho dù có nhanh thế nào đi chăng nữa bắt đầu từ con số không thậm chí tới hiểu biết về nguyên lý sát thương của hỏa khí vẫn chưa thành hình thì việc có thể làm ra thành quả ra dáng trong một năm là chuyện không thể nào.
Rất nhiều người đều cho rằng chỉ cần tăng cường sức phòng ngự của ma pháp cùng thay đổi vật liều xây tường thành là được nhưng tới mức nào thì không ai nói. Phải biết muốn xây tường thành không dễ đã thế còn phải tăng cường sức phòng thủ của ma pháp trên tường thành lại càng khó hơn.
Đến cả những tường thành lớn như thành Đại Lập của Đế quốc hay Thánh thành của Thánh quốc còn chưa được đụng chạm tới huống gì một thành nhỏ ở phía nam Nam Tinh như thế này.
Còn chưa kể Nam Tinh không hề có ý định tăng cường cái gì tường thành thì lấy đâu ra tường thành có thể chống lại đạn pháo cùng cối bắn phá.
Lúc này pháo binh của quân đoàn một đã không còn t·ấn c·ông tường thành nữa, những v·ụ n·ổ đã bắt đầu vươn vào nội thành từng chút một đánh sập những căn nhà trong thành. Những tiếng la hét thất thanh đã từ những bình dân vẫn chưa thoát khỏi thành cũng vang lên từ trong đ·ống đ·ổ n·át.
Phụ nữ, người già, trẻ em và cả đàn ông nữa cố gắng chạy ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át. Trên người bọn họ đầy máu và bụi bặm dính lên do những v·ụ n·ổ gây ra. Những người có thể chạy liền cố gắng chạy sâu vào trong thành mặc cho bên đường đang có vô số binh lính những kẻ mà bọn họ vốn sợ hãi. Nhưng cũng có những người ngay cả đứng lên cũng không thể làm được, đôi chân của họ đã không thể động đậy bọn họ nằm ở đó nước mắt hòa cùng với máu tươi và bụi đất thấm ướt toàn bộ khuôn mặt, những người thân bên cạnh cố gắng mang họ trên lưng muốn tránh xa khỏi nơi này nhưng cũng có người đã không còn có người thân chỉ có thể nằm ở trên mặt đất chờ đợi c·ái c·hết đầy đau đớn đang từ từ tới, không một ai để ý tới bọn họ cả.
Đáng thương nhất vẫn là những đứa trẻ đã mất đi người thân bọn nó đứng ở trên đường cũng giống như bao người khác với máu tươi nước mắt và bụi đất trên người phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế nhưng cũng không có ai phản ứng với bọn nó, ánh mắt chúng liên tục quan sát xung quanh như muốn tìm cha mẹ của mình nhưng cuối cùng vẫn chỉ có những tiếng khóc vang vọng trên đường phố hỗn loạn. Thậm chí cho tới khi đường phố đã không còn một bóng người lũ trẻ vẫn đứng ở đó và khóc tiếng khóc của chúng hòa với tiếng súng cùng tiếng pháo có lẽ có thể viết ra một bản hòa âm của c·hiến t·ranh.
“Con bé kia mau im mồm lại.”
Nấp sau một đ·ống đ·ổ n·át một binh lính của Thái Nguyệt cảm thấy phiền chán khi bị tiếng khóc của bé gái gần đó làm ồn, cũng bởi vì lo lắng tiếng khóc của con bé sẽ khiến địch nhân chú ý tới nơi này vì thế hắn lên tiếng muốn để bé gái ngừng khóc.
Đương nhiên những lời của hắn không có tác dụng, thậm chí bởi vì thế mà bé gái còn khóc lớn hơn nữa, tiếng khóc vang vọng toàn bộ con đường, chỉ cần binh sĩ của quân đoàn một tiếp cận thôi liền có thể nghe được tiếng khóc của cô bé.
“Khốn kiếp để con bé đó ngậm mồm đi.”
Bên cạnh người đội giận giữ ra lệnh.
“Mày có im mồm không thì bảo?”
Người lính không nhịn được giận giữ hét, nhưng bé gái lại chỉ quay sang nhìn hắn trong khi tiếng khóc lại tiếp tục vang vọng.
“Khốn kh·iếp im mồm không tao b·ắn c·hết mày!”
Người lính thấy vậy không nhịn được hướng nòng súng M1 về phía bé gái trong mắt của hắn chỉ cần nòng súng hướng về ai kẻ đó đều phải sợ hãi nghe lệnh.
Nhưng chỉ là một bé gái thì hiểu gì về súng, sợ rằng suốt cuộc đời ngắn ngủi của cô bé còn chưa từng nhìn thấy sún,g làm sao biết được sự đáng sợ của thứ v·ũ k·hí này nó chỉ khiến bé gái càng khóc lớn hơn.
“Mày có im mồm không thì bảo!”
Mặc dù dơ súng lên nhưng người lính cũng chỉ muốn đe dọa, hắn chưa bao giờ có ý định bắn cô bé. Thật nực cười làm sao khi lần đầu đánh vào tòa thành này người lính đã g·iết không ít dân thường, nhưng bây giờ đứng trước một bé gái hắn lại trở nên do dự. Có lẽ là do cảm giác tội lỗi chăng, không ai biết nhưng hiện tại người lính đang rất rối rắm.
Đoàng!
Có điều sự rối rắm của người lính rất nhanh đã được giải quyết, một tiếng súng vang lên bé gái ngã xuống trong vũng máu và tiếng khóc cũng trở nên im bặt, người lình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng của đội trưởng đã vòng vào tai hắn.
“Lần sao nếu còn như vậy nữa tao sẽ xử luôn cả mày!”
Âm thanh cực kỳ băng lạnh khiến người lính không tự chủ được rùng mình, hắn đưa ánh mắt về phía đội trưởng nhìn thấy được khẩu súng ngắn trên tay đội trưởng vẫn còn b·ốc k·hói hiển nhiên phát đạn vừa rồi là từ tên đội trưởng.
Tên đội trưởng này giống như không hề cảm thấy tội lỗi khi vừa g·iết c·hết một đứa trẻ, những đồng đội xung quanh cũng không hề có phản ứng với hành động này. Những gì tên lính cảm nhận được chỉ là một ánh mắt như muốn g·iết người của đội trưởng nhà mình, nuốt một ngụm nước miếng tên lính sợ hãi gật đầu xem như đã hiểu những lời của người đội trưởng.
Thấy tên lính gật đầu đội trưởng hừ một tiếng rồi quay đi tiếp tục phân công nhiệm vụ cho những thành viên trong đội.
Tên lính thấy vậy liền yên lặng nghe phân công của đội trưởng, cuối cùng hắn được phân công đóng ở phía bên kia con đường nhân lúc kẻ địch chưa xuất hiện hắn rời khỏi nơi ẩn nấp chạy sang hướng đối diện.
Lúc đi qua xác của cô bé đôi mắt hắn không nhịn được liếc nhìn, máu vẫn đang chảy ra rất nhiều tên lính có thể thấy được khuôn mặt vẫn đang khóc của cô bé, nước mắt vẫn tiếp tục chảy trên má cuối cùng cho dù c·hết cô bé vẫn khóc có lẽ ở thế giới bên kia tiếng khóc của em sẽ giúp em tìm được cha mẹ.