Chương 422:
Hồ Quang Diệu nhìn bạn của mình không nói một lời, trong ánh mắt hắn không hề có bất kỳ sự giao động nào dù là nhỏ nhất, nhìn thấy ánh mắt này trong lòng Lương Quốc Việt dường như đã có đáp án. Chỉ là ông ta không muốn thừa nhận mà thôi.
“Quốc Việt ta nhờ ngươi một chuyện! Xin hãy bảo quản thứ này, đừng để nó bị hủy đây là công sức nhiều năm của ta.”
Hồ Quang Diệu đưa tấm bản đồ sao cho ông bạn già của mình một cách nhẹ nhàng như sợ nó sẽ bị hỏng mất. Thấy được biểu cảm như muốn c·hết của bạn ông ta nở một nụ cười an ủi nói.
“Đừng như vậy, sự thay đổi nào cũng phải có hy sinh cho dù không có chúng ta thì cũng sẽ có những người khác ta sẽ là người đốt cháy lên ngọn lửa đó nó sẽ t·hiêu r·ụi mọi thứ muốn cản đường cho dù trước mặt là giáo hội.”
“Lửa! Lửa nào? Chỉ có lửa đốt c·hết ngươi, sẽ không có lửa nào nữa hết.”
Lương Quốc Việt giận giữ mắng mỏ, nhưng tất cả chỉ nhận lại một nụ cười của Hồ Quang Diệu.
Ân!
Đột nhiên lúc này ánh sáng từ phương xa thu hút sự chú ý của Hồ Quang Diệu, thấy ánh mắt bạn của mình Lương Quốc Việt cũng nhìn về hướng đó, nhìn thấy những ánh lửa từ đằng xa kia trong lòng Lương Quốc Việt run lên là một siêu phàm giả ông ta có thể thấy được những kỵ sĩ khoác trên mình áo giáp tinh mỹ của trừng phạt kỵ sĩ đoàn.
Cộc Cộc!
Rất nhanh cả hai người đều nghe được tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa thấy cảnh này trong lòng Lương Quốc Việt trở nên xao động ông ta vội vã căn dặn Hồ Quang Diệu.
“Quang Diệu lát nữa ngươi thành thật một chút, đừng làm cái gì khác người ta sẽ xử lý chuyện này.”
Nói rồi ông ta vội vã rời đi không cho Hồ Quang Diệu có cơ hội mở lời.
Nhìn bóng lưng bạn già của mình rời khỏi phòng Hồ Quang Diêu cười khổ lắc đầu lầm bẩm.
“Cần gì phải như vậy! Không phải ta đã quyết định rồi sao!”
Rồi ông ta lại nhìn về hướng các trừng phạt kỵ sĩ trong ánh mắt tràn đầy phức tạp. Hồ Quang Diệu không phải một người vô thần, ngược lại ông ta là một tín đồ thành kính nhưng điều đó không có nghĩa Hồ Quang Diệu tin vào giáo hội, ông ta tin là thần linh không phải giáo hội. Trong mắt Hồ Quang Diệu giáo hội là giáo hội, thần linh là thần linh hai bên hoàn toàn khác nhau.
Là một quý tộc đương nhiên Hồ Quang Diệu có cái nhìn sâu sắc hơn về giáo hội so với những tín đồ thông thường. Trong mắt ông ta giáo hội ở đây không phải là một giáo hội của thần linh mà là giáo hội của quý tộc được sinh ra để bóc lột những tín đồ.
Ông ta ghét giáo hội vì thế ông ta không muốn làm những gì theo lệnh của giáo hội. Đặc biệt là các vấn đề n·hạy c·ảm như giáo lý thế này, Hồ Quang Diệu hiểu được rằng ngay cả giáo lý cũng có thể bị thay đổi để phù hợp lợi ích với giới quý tộc.
Lúc này Lương Quốc Việt cũng đã xuất hiện trước cửa biệt thự, nhìn bạn già của mình hồi hộp chờ đợi đám trừng phạt kỵ sĩ tới Hồ Quang Diệu không khỏi cười khổ, ông ta cũng không biết phải nói thế nào với bạn của mình chỉ có thể để như vậy.
Rất nhanh đội trừng phạt kỵ sĩ đã xuất hiện trước cổng dinh thự, Lương Quốc Việt vội vã tiến lên chào đón trong mắt Hồ Quang Diệu bạn của mình vô cùng hèn mọn khi liên tục cúi đầu trước đám trừng phạt kỵ sĩ kia ông ta còn nhìn thấy bạn của mình đưa hối lộ cho bọn hắn ông ta không quá bất ngờ mặc dù lũ trừng phạt kỵ sĩ này đều là những người có tín ngưỡng vô cùng kiên định nhưng không có nghĩa bọn hắn không nhận hối lộ.
Rất nhanh Lương Quốc Việt đã dẫn đám trừng phạt kỵ sĩ tiến vào dinh thự, có điều trước khi tiến vào dinh thự đám trừng phạt kỵ sĩ này dừng lại trước cửa nhìn lên Hồ Quang Diệu đang ở tầng hai, đội trưởng của trừng phạt kỵ sĩ nở nụ cười nói.
“Nam tước ngươi vẫn còn ngồi trên đấy sao?”
Rất hiển nhiên người đội trưởng này đang thử lòng Hồ Quang Diệu, nếu thật sự hối hận muốn thoát tội Hồ Quang Diệu sẽ không thực sự ngồi trên đấy, ít nhất hắn sẽ không để bọn hắn phải đích thân lên tới nơi.
Hồ Quang Diệu thấy vậy liền rời mắt đi nhưng vẫn lựa chọn ngồi ở ban công hoàn thành nốt những gì mình dự định.
Thấy như vậy một màn sắc mặt của người đội trưởng đen lại, hiển nhiên hắn nhìn ra được thái độ chống đối của Hồ Quang Diệu.
“Đại nhân thông cảm! Tên này tính cách chính là như vậy, hắn không có ý xấu đâu xin đại nhân dơ cao đánh khẽ cho.”
Lương Quốc Việt ở bên cạnh cố gắng giải thích. Nhưng những gì ông ta nhận lại được chỉ là cái hừ lạnh của vị đội trưởng này, hắn không thèm quan tâm tới Lương Quốc Việt bên cạnh dẫn đầu đi vào trong dinh thự.
Lên tới tầng hai tên đội trưởng này thậm chí không thèm gõ cửa trực tiếp phá cửa xông vào, cánh cửa mỏng manh làm sao có thể chống lại sức mạnh của một siêu phàm giả nó bị phá mở một cách dễ dàng.
Tên đội trưởng không dừng lại mà tiếp tục đi tới bên cạnh Hồ Quang Diệu lạnh giọng nói.
“Hồ Quang Diệu ta nể mặt Lương Quốc Việt cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi thừa nhận sai lầm của mình trước tòa án dị giáo ta có thể đảm bảo mạng của ngươi an toàn.”
Đội trưởng trực tiếp nói vào vấn để.
Nhưng thứ hắn nhận được lại là ánh mắt lạnh lùng của Hồ Quang Diệu.
“Xin hỏi đội trưởng ta sai cái gì? Sai ở đâu? Tại sao lại phải nhận lỗi.”
Nghe những lời này không khí trong phòng lạnh xuống, Lương Quốc Việt ở một bên nghe vậy hoảng hốt nói.
“Đại nhân…”
Nhưng tên đội trưởng cũng không để Lương Quốc Việt nói hết đã cắt lời ông ta.
“Lương Quốc Việt! Không phải ta không cho ngươi mặt mũi mà là bạn của ngươi không biết điều ta đây liền không có cách nào khác.”
Nói rồi hắn cũng không để Lương Quốc Việt làm ra cái gì động tác liền ra lệnh cho người của mình ở phía sau.
“Mang đi.”
Nhận lệnh của Lương Quốc Việt các trừng phạt kỵ sĩ tiến lên bao vây lấy Hồ Quang Diệu.
Những trừng phạt kỵ sĩ này tất cả đều là siêu phàm giả học đồ, nếu chỉ có một mình Hồ Quang Diệu liền đừng mong thoát được những trừng phạt kỵ sĩ này đều phi thường nghiêm túc, phi thường cảnh giác mỗi người đều nắm chặt chuôi kiếm trên tay sẵn sàng nếu Hồ Quang Diệu làm ra bất kỳ phản ứng nào chống đối.
Những ngoài dự liệu của bọn hắn chính là Hồ Quang Diệu không có hành động chống cự nào, ông ta thậm chí còn đưa hai tay ra ý bảo các trừng phạt kỵ sĩ mau bắt mình lại.
Các kỵ sĩ trừng phạt thấy Hồ Quang Diệu phối hợp như vậy không khỏi giật mình, lần đầu tiên bọn hắn thấy người bị kết án dị giáo lại phối hợp như vậy, không phải bọn hắn nên chống cự bỏ chạy sao? Ai cũng không muốn bị thiêu c·hết, tất cả những kẻ bọn hắn từng bắt giữ đều sẽ chống cự rất quyết liệt cho dù đối phương có là phàm nhân đi chăng nữa.
Bất quá bất ngờ thì bất ngờ nhưng bọn hắn vẫn làm nhiệm vụ của mình áp giải Hồ Quang Diệu rời đi, một bên Lương Quốc Việt thấy vậy muốn tiến lên cầu xin nhưng lại nhận được cái lắc đầu của Hồ Quang Diệu. Thấy bạn mình đã quyết tâm như vậy Lương Quốc Việt chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ. Cho tới khi đội trừng phạt kỵ sĩ áp giải Hồ Quang Diệu rời khỏi dinh thự Lương Quốc Việt cũng không có hành động, hắn nhìn theo ánh lửa ngày càng xa chỉ biết thở dài. Cho tới khi những ánh lửa biến mất khỏi tầm mắt Lương Quốc Việt mới thu hồi lại tầm nhìn
Phía Hồ Quang Diệu hắn rất tự do, không có còng tay cũng không có xe tù cái gì hắn được phân cho một con ngựa cưỡi ở giữa đội hình, rất rõ ràng trừng phạt kỵ sĩ đoàn rất tự tin vào năng lực của bọn hắn hoàn toàn không sợ bị Hồ Quang Diệu đột nhiên phản kháng.
“Các ngươi làm như thế này không sợ ta trốn sao?”
Hồ Quang Diệu không nhịn được hỏi.
Nhưng đáp lời hắn lại là một nụ cười mỉa mai.
“Ngươi có thể thử, ít nhất làm như vậy sẽ không phải bị thiêu cha…”
Bụp!
Người đội trưởng còn chưa kịp nói hết câu đầu của hắn đã biến mất khỏi cổ, trong khi cơ thể vẫn tiếp tục cưỡi ngựa tiến về phía trước.