Chương 417:
Chiến tranh luôn không phải điều người bình thường mong muốn, đặc biệt là khi quốc gia của mình là bên bị xâm lược.
Nam Tinh cũng như vậy không ai có thể dấu giếm được người dân về cuộc chiến đang diễn ra ở phương nam, khi tin tức này tới tai người dân mỗi người đều không nhịn được lo lắng, sợ hãi quốc gia thua trận. Sợ hãi cuộc sống tốt đẹp không tới mấy năm liền b·ị c·ướp mất, chính vì thế mặc dù thành Kim Lăng vẫn rất sầm uất, rất đông đúc nhưng ẩn bên dưới này lại là một sự trầm lắng căng thẳng. Tất cả đều đang lo lắng chờ tin tức tiền tuyến.
“Tin nóng, tin nóng! Hạm đội liên hợp số hai đại thắng, tiêu diệt hạm đội kẻ thù, bắt giữ hơn hai nghìn tù binh.”
Trên đường phố sầm uất của Kim Lăng lũ trẻ bán báo như gió xuyên qua từng bóng người, liên tục hét lớn reo giảng về tin tức lớn nhất của ngày hôm nay, vừa rao giảng lũ trẻ vừa cầm lấy báo dơ qua dơ lại như muốn nói tất cả đều ở trong báo muốn biết thêm thì tới đây mua đi.
Nghe thấy tin tức này mọi người đi trên đường đều lập tức đưa mắt về hướng lũ trẻ.
“Tiểu tử cho ta một tờ.”
Một người trung niên ăn mặc sang trọng, dường như là một phú ông ở ngay gần đó nghe vậy liền lập tức rút ra một đồng bạc ném cho thằng bé cũng ngay lập tức vươn tay giật lấy tở báo trên tay nó.
Thằng bé thấy là một đồng bạc khuôn mặt như hướng về phía người đàn ông nói.
“Lão gia, ta không có tiền phụ lại.”
Một đồng bạc nha, nó có làm cả ngày cũng chưa chắc có được từng ấy tiền, làm sao có tiền để thối lại cho phú ông.
“Thưởng cho ngươi.”
Phú ông nghe vậy liền nói, đôi mắt vẫn dính chặt lấy tờ báo trên tay, đối với ông ta một đồng bạc chỉ là tiền lẻ hôm nay hắn rất vui xem như thưởng cho tiểu tử này.
“Cảm ơn lão gia! Cảm ơn lão gia.”
Thằng bé nghe vậy khuôn mặt sáng lên, liên tục cúi đầu cảm tạ phú ông. Nhưng rất nhanh thằng bé không có thời gian đi cảm tạ vị lão gia này, bởi vì những người khác đã bu lại xung quanh nó.
“Nhanh cho ta một tờ, cho ta một tờ.”
Mỗi người đều vội vã không được muốn c·ướp lấy mua báo.
“Ah! Mọi người từ từ, đều có báo cho tất cả.”
Nhiều khách hàng như vậy đương nhiên phải tận tình phục vụ rồi, rất nhanh thằng bé đã vứt vị phú ông hào phóng kia ra sau đầu tận tình phục vụ các vị khách khác.
Không tới năm phút đồng hồ đoàn người đã tản đi, trên tay thằng bé đã không còn lại một tờ báo, thay vào đó là một đống tiền. Cẩn thận đếm từng đồng tiền một, đột nhiên một cái bóng xuất hiện che đi ánh sáng khiến thằng bé cảnh giác ôm tiền vào người rồi đưa mắt nhìn về phía cái bóng.
Người xuất hiện là một trung niên nam nhân ăn mặt sang quý, nhìn qua thậm chí còn giàu có hơn vị phú ông vừa rồi.
“Nhóc con, còn báo không?”
Nghe là người tới mua báo, thằng bé mới hơi hạ cảnh giác xuống cười nói.
“Thật có lỗi lão gia, báo hôm nay đã bán hết.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy không nói lời nào liền bỏ đi, thằng bé thấy vậy liền tiếp tục quay lại đếm tiền của mình.
Người đàn ông trung niên này tìm tới một người vừa đi vừa đọc báo, hắn đặt tay lên vai người này nhẹ giọng hỏi.
“Xin làm phiền, tôi có thể mua lại tờ báo này không.”
Nói rồi người đàn ông lấy ra hai đồng bạc đặt vào tay người trước mặt.
Người này bị làm phiền vốn dĩ không vui muốn phát tác nhưng khi nhìn thấy hai đồng bạc trên tày mình liền trực tiếp nở một nụ cười thân thiện.
“Được được! Xin cứ tự nhiên.”
Hắn lập tức giao lại tờ báo cho trung niên, cũng lập tức thu hồi hai đồng bạc như sợ người trước mặt sẽ đổi ý.
“Cảm ơn!”
Trung niên thấy vậy nhận lấy tờ báo, còn không quên gật đầu cảm ơn, rồi quay người rời đi.
Trung niên cầm lấy tờ báo vừa mua được tiến vào một cửa hàng ven đường, nơi này được trang trí rất xa hoa, tất cả người trong cửa hàng đều ăn mặc một thân hoa lệ, hiển nhiên cửa hàng này không phải cửa hàng tầm thường.
Trung niên đi tới bàn gần cửa sổ thủy tinh, cung kính giao lại tờ báo trên tay cho Vân Ngọc đang thưởng trà một bên.
“Tiểu thư báo của ngài.”
Vân Ngọc nhận lấy báo, mở ra cận thận đọc trong khi trung niên cung kính ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đầu đề tớ báo có chữ được in rất to, rất rõ ràng bốn chữ.
Hải quân đại thắng!
Bên dưới vậy mà còn có cả hình ảnh t·àu c·hiến bọc thép đang leo dắt một t·àu c·hiến bằng gỗ về cảng, xung quanh còn có người dân vây xem.
Lướt xuống nội dung bên dưới, Vân Ngọc chậm rãi nghiên cứu nội dung trên báo.
“Những người đứng đầu của vương quốc này xem ra vẫn rất thông minh.”
Vân Ngọc cảm khái nói.
Ngồi bên cạnh hộ vệ tò mò nhìn nàng.
Vân Ngọc giao lại tờ báo vào tay hộ vệ nói.
“Bọn hắn chỉ nói đây là liên minh giữa Thái Nguyệt và Giao Châu, thủy chung không nhắc một chứ tới Đế quốc. Thử hỏi bọn hắn có thông minh hay không?”
Hộ vệ nghe vậy liền xem như hiểu được mục đích của chuyện này.
Rất rõ ràng những người đứng đầu Nam Tinh không muốn triệt để vạch mặt với Đế quốc, nếu điền tên Đế quốc vào đây như vậy bọn hắn sẽ không có cơ hội quay lại, ít nhất phải toàn diện đánh nhau một lượt mới có thể đàng hoàng ngồi nói chuyện.
“Nhưng trong ngôn ngữ của bọn hắn lại cực kỳ nghiêm khắc chỉ trích Thái Nguyệt cùng Giao Châu, tựa như muốn biến hai quốc gia này thành chủ mưu sau màn.”
Vân Ngọc tiếp tục nói, rồi nàng nhìn ra đường phố sầm uất bên ngoài nở một nụ cười đầy thâm ý.
“Xem ra Nam Tinh không định bỏ qua như vậy. Thái Nguyệt cũng Giao Châu bây giờ sẽ trở thành mục tiêu của bọn hắn. Bây giờ Nam Tinh thậm chí có đầy đủ lý do để phát động c·hiến t·ranh với cả hai quốc gia này đến nỗi ngay cả Đế quốc cũng không thể nói gì. Cũng lắm là từ bí mật giúp đỡ.”
Hộ vệ nghe vậy liền lên tiếng.
“Xem ra Nam Tinh rất tự tin bọn hắn có thể chiến thắng.”
“Nếu là ta, ta cũng sẽ rất tự tin.”
Vân Nguyệt trả lời. Trong tờ báo này cũng đã nói rất rõ ràng, hiện tại lực lượng quân sự duy nhất có thể chiến đấu của liên quân cũng chỉ còn quân của Thái Nguyệt. Là quốc gia đi đầu về hỏa khí Vân Ngọc tin tưởng Nam Tinh có đủ sức mạnh để đè bẹp đội quân kia của Thái Nguyệt.
“Ân! Nội bộ Nam Tinh xem ra vẫn còn rất hỗn loạn.”
Lúc này hộ vệ lại đột nhiên lên tiếng thu hút Vân Ngọc.
“Tiểu thư ngài nhìn!”
Hộ vệ đưa tờ báo trở lại, chỉ vào một vị trí, nơi này đã là trang cuối của báo, vị trí hộ vệ chỉ là một góc nhỏ cuối tờ báo. Vị trí này có một tin tức rất ít người chú ý tới, nếu là người không quá kiên nhẫn sợ rằng sẽ bỏ qua tin tức này, nhưng nó lại là tin tức cho thấy nội bộ Nam Tinh không hề ổn định như bề ngoài.
“Ngươi nói xem vị tứ hoàng tử này sẽ chạy đi đâu?”
Vân Ngọc hỏi! Tin tức cuối tờ báo chính là tin tứ hoàng tử bỏ trốn, đương nhiên bề ngoài không thể nói thẳng ra như vậy dù sao trên danh nghĩa tứ hoàng tử vẫn là người tự do đâu. Trên này chỉ nói tứ hoàng tử m·ất t·ích, nghi ngờ bị người b·ắt c·óc thôi.
“Thuộc hạ cũng không biết. Nhưng tốt nhất nên loạn như vậy, càng loạn càng tốt.”
Hộ vệ lắc đầu nói.
Vận Ngọc nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nàng thấy được bóng dáng của một tinh linh đi qua. Tại Nam Tinh nhìn thấy tinh linh cũng không phải điều gì lạ, dù sao nơi này cũng là lãnh thổ nhân loại đầu tiên ở phía bắc.
“Đáng tiếc chúng ta không thể tiến vào tinh linh. Nếu bọn chúng cũng loạn liền tốt!”
Vân Ngọc cảm khái nói.
“Tiểu thư không cần như vậy, chỉ cần nhân loại cùng thú nhân loạn liền đủ rồi. Tới lúc đó chỉ còn mỗi tinh linh tộc cũng chỉ là kéo dài thêm chút hơi tàn mà thôi.”
Hộ vệ lên tiếng an ủi, lời của hai người giống như bọn họ là kẻ đã gây ra tình trạng hỗn loạn hiện nay trên thế giới vậy.