Chương 414: Loạn.
Chịu đựng tàu liên tục rung lắc Phan Tốc Hải trở lại phòng của mình.
Hiện tại hắn đã không cần phải trực tiếp chỉ huy nữa, không có giao chiến, không thảo luận chiến thuật, không thảo luận với các chỉ huy hạm đội khác hắn liền cũng không cần phải trực tiếp có mặt.
Nhưng chỉ vừa mới nghỉ ngơi một lúc cửa phòng của hắn đã bị gõ.
“Đô đốc tàu trinh sát phát hiện hạm đội Nam Tinh.”
Tiếng của cận vệ vọng vào khiến Phan Tốc Hải vội vã đứng dậy, hắn mở cửa ra hộ vệ đã chờ sẵn bên ngoài cả hai tiến thẳng tới phòng chiến đấu, vừa đi Phan Tốc Hải vừa hỏi.
“Vị trí ở đâu?”
“Phía trước, hướng đông nam cách chúng ta khoảng bảy hải lý.”
Hộ vệ trả lời.
“Bảy hải lý! Gần như vậy.”
Phan Tốc Hải nhíu mày. Bình thường mười hải lý đã là khoảng cách rất gần với các hạm đội, tại khoảng cách này các hạm đội muốn nhanh chóng chuyển sang đội hình chiến đấu là điều rất khó khăn.
Rất nhanh Phan Tốc Hải đã tiến vào phòng đặt máy thăn dò ma pháp, nhìn thấy Phan Tốc Hải các binh lính bên trong lập tức đứng dậy chào.
Phan Tốc Hải ra hiệu cho tất cả ngồi xuống, đi tới bên cạnh máy quan sát tình huống. Trung tâm của bàn chính là điểm đánh dấu hạm đội, hải đồ phía trên có một điểm đỏ xuất hiện tại phía đông nam.
“Đô đóc hạm đội của đối phương đang tiến tới từ hướng đông sang hướng tây, nếu dựa theo tốc độ này bọn hắn sẽ vượt qua trước mặt chúng ta.”
Chỉ huy của nơi này báo cáo.
“Đô đốc thời tiết này rất khó để triển khai hải chiến.”
Bên cạnh hạm trưởng nói, đúng là trong tình trạng thời tiết như thế này việc pháo chiến là cực kỳ khó khăn, hơn nữa t·àu c·hiến đối phương có tốc độ và tầm bắn vượt trội hạm đội của bọn hắn đang rơi vào thế bất lợi.
Điều này cũng không khiến Phan Tốc Hải thoái ý, hắn đã từng đối mặt với hải yêu tộc bá chủ của đại dương, hạm đội của Nam Tinh có mạnh tới đâu cũng không có tư cách để hắn phải sợ.
“Báo cho hạm đội khác để họ tăng tốc tiến lên, chúng ta sẽ mở đường cho hạm đội vận tải.”
Phan Tốc Hải ra lệnh.
“Chỉ huy tổn thất của chúng ta sẽ phi thường lớn.”
Rõ ràng t·àu c·hiến của đối phương vượt trội hơn bọn họ rất nhiều nếu đối đầu trực tiếp bọn họ gần như không có phần thắng.
“Mục tiêu của chúng ta là bảo vệ hạm đội vận tải.”
Phan Tốc Hải trả lời.
Sau trận hải chiến vừa rồi Phan Tốc Hải đã từ bỏ ý đồ chiến thắng hay tiêu diệt hải quân Nam Tinh trong một trân hải chiến, ý nghĩ của hắn chính là đánh bất ngờ cảng Bách Phương thành công nhốt hạm đội Nam Tinh trong cảng khiến các t·àu c·hiến này không thể phát huy ưu thế của mình lợi dụng ưu thế quân số t·ấn c·ông tiêu diệt.
Nhưng hiện tại khi kế hoạch này đã đổ vỡ, hắn chỉ mong có thể mang hạm đội vận tải trở lại vùng kiểm soát của Thái Nguyệt an toàn là đã may mắn rồi.
Phan Tốc Hải không biết rằng các t·àu c·hiến đậu ở Bách Phương chỉ là một phần rất nhỏ của hạm đội Nam Tinh, hầu hết các t·àu c·hiến của Nam Tinh đều lựa chọn tiếp tế ở cảng quân sự phía bắc, vì thế cho dù hắn thành công đánh bất ngờ Bách Phương cũng không thể nào tiêu diệt hạm đội Nam Tinh.
Có điều bây giờ thứ hắn phải lo lắng chính là hạm đội địch có thể chặn ngang phía trước đường của bọn hắn.
Lại một lần nữa hạm đội tăng tốc tách khỏi hạm đội vận tải tiến về phía trước, muốn mở một con đường cho hạm đội vận tại phía sau.
Hắn không biết rằng ngay phía sau hạm đội vận tải khoảng mười hải lý một hạm đội nhỏ chỉ với bốn tàu đang bám theo sau đuôi hạm đội vận tải nhưng lại không ai phát hiện.
Lệ Hải tạm thời trở thành chi huy của hạm đội này, từ thời điểm hạm đội quay đầu hắn đã nhận được lệnh bám theo phía sau hạm đội đối phương không cần tập hợp với hạm đội. Thậm chí Nguyễn Thành còn cử thêm ba tàu khác ở gần tới hội quân với hắn tạo thành một hạm đội riêng dưới sự chỉ đạo của Lệ Hải.
Nhiệm vụ của hạm đội này chính là xử lý hạm đội vận tải phía sau trong khi hạm đội chính sẽ giữ chân hạm đội chiến đấu của đối phương.
“Hạm trưởng điện báo từ hạm đội! Kẻ địch đã tách khỏi hạm đội, khoảng cách hai hải lý.”
Sĩ quan thông tin từ phía sau xuất hiện báo cáo.
Trong những tình huống như thế này hạm đội chỉ đóng vai trò cung cấp thông tin, còn việc đưa ra quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào Lệ Hải.
“Báo với các tàu tàu khác chúng ta sẽ tạo thành đội hình đơn tuyến từ cánh trái tiến lên. Chúng ta sẽ giữ khoảng cách di chuyển xung quanh hạm đội đối phương.”
Mặc dù bình thường các hạm đội vận tải không được trang bị v·ũ k·hí nhưng Lệ Hải vẫn quyết định sử dụng các tác chiến an toàn. Ai biết trong hạm đội này có siêu phàm giả mạnh mẽ nào không, nếu đâm thẳng vào giữa hạm đội nói không chừng bị người ta nhân cơ hội nhảy lên tàu. Hơn nữa hạm đội này cũng rất lớn, Lệ Hải chỉ có thể quan sát bên ngoài hắn cũng không biết sâu trong hạm đội có dấu t·àu c·hiến hay không.
Vì thế tốt nhất nên lựa chọn cách an toàn.
Tiếp tục bám theo hạm đội vận tải thêm gần ba mươi phút lại một điện báo từ hạm tới. Lần này nội dung điện báo cũng rất đơn giản, nhưng cũng là tin tức giúp Lệ Hải đưa ra quyết định.
Đã giao chiến!
“Tất cả tàu đội hình đơn tuyến hết tốc lực về phía trước.”
Lý Diệu vẫn đang chỉ đạo các thủy thủ của mình lái tàu để vượt vùng biển đổng này, nước mưa liên tục đập vào mặt hắn nhưng nó không là gì so với tính mạng của toàn bộ người trên tàu.
“Thuyền trưởng phía sau có tàu.”
Trong lúc đang giúp các thủy thủ cố định lại dây buộc cho buồm đột nhiên, tiếng hét thất thanh của thủy thủ ở đuôi tàu vọng tới. Mặc dù tiếng hét bị mưa gió quấy rầy nhưng Lý Diệu vẫn có thẻ nghe được mang máng nội dung.
Hắn nghi ngờ quay đầu lại hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Phía sau chúng ta! Phía sau chúng ta có tàu, là tàu bọc thép.”
Mặc dù bị mưa gió thổi lên mặt nhưng biểu cảm hoảng hốt của thủy thủ vẫn rơi vào tầm mắt của Lý Diệu.
Tàu bọc thép!
Nghe thấy những lời này toàn bộ thủy thủ đều hoảng hốt, Lý Diệu mặc dù rất muốn xem nhưng hiện tại hắn đang vướng bận với dây cột buồm, thứ này hiện tại rất quan trọng không cận thận sẽ khiến cột buồn bị gãy vì thế hắn vẫn phải ưu tiên với thứ này hơn.
Chờ tới khi Lý Diệu có mặt ở đuôi tàu hắn thậm chí đã nhìn thấy được hình dáng của bốn con tàu bọc thép kia.
Boom!
Một cột nước nổi lên trong tầm mắt của hắn, mặc dù cột nước này rất xa nhưng Lý Diệu cũng biết được tàu của mình đang bị nhắm tới.
“Rẽ phải! Nhanh cho tàu rẽ phải!”
Hoảng hốt Lý Diệu ra lệnh cho lái tàu rẽ phải cố gắng tránh xa bốn con t·àu c·hiến kia.
Quan sát hiệu quả của phát bắn Lệ Hải rất không hài lòng, bởi vì biển động khiến khả năng nhắm bắn khó khăn hắn mới thu hẹp khoảng cách xuống còn ba hải lý nhưng dù vậy hiệu quả của phát đạn đầu tiên vẫn không cao.
“Hạm trưởng khoảng cách này vẫn hơi xa, chúng ta có thể rút ngắn khoảng cách xuống dưới hai hải lý.”
Phía sau sĩ quan v·ũ k·hí báo cáo.
Nhíu mày suy tư Lệ Hải từ chối đề nghị của sĩ quan v·ũ k·hí.
“Quá gần rất nguy hiểm, chúng ta sẽ áp sát hai phẩy năm hải lý không thể gần hơn nữa.”
Phải nói thật trong tình huống biển động cho dù là các loại pháo hạm hiện đại được trang bị đầy đủ các thiết bị ngắm bắn điện tử cũng chưa chắc có thể bắn trúng, nói gì tới các t·àu c·hiến thời nay. Vì thế hiện tại cũng chỉ có thể trông chờ vào năng lực của các pháo thủ.
“Phía trước có tàu, nhanh rẽ trái, rẽ trái.”
Quay lại với Lý Diệu bởi vì muốn tránh xa chiến hạm Nam Tinh khiến hắn phá vỡ đội hình đâm sâu vào đội hình của hạm đội vận tải, nhưng hành động của hắn đã phá vỡ đội hình của hạm đội, không chỉ hắn rất nhiều tàu ở cánh trái cũng hoảng loạn lựa chọn rẽ phải tiến sâu vào trong hạm đội. Vốn dĩ hạm đội đã tản ra để tránh khả năng v·a c·hạm khi biển động nhưng bây giờ hành động của các tàu cánh trái lại đang thu hẹp khoảng cách giữa các tàu, hơn nữa còn là phá vỡ đội hình của hạm đội.
Chính như hiện tại ngay phía trước mũi tàu của Lý Diệu đang có một tàu khác chặn ngang, hắn vội vã ra lệnh cho lái tàu né tránh nhưng muốn điều khiển tàu đâu dễ như vậy. tàu vẫn tiếp tục giữ tốc độ đi tới không chút dừng lại.
“Hạ buồm, hạ buồm xuống!”
Lý Diệu hoảng loạn ra lệnh hạ buồm với mong muốn có thể làm giảm tốc độ của tàu, các thủy thủ trên tàu nghe vậy cũng hoảng loạn muốn tháo dây cột buồm ra.
Nhưng dây cột buồm vốn dĩ vừa được buộc chặt để giữ ổn định cho buồm sao có thể dễ tháo như vậy, đặc biệt khi ai cũng đang hoảng loạn. Một đoàn người rất cố gắng nhưng dây vẫn không động đậy.
“Không tháo được, không tháo được.”
Cứ mỗi một giây qua đi trong lòng các thủy thủ đều nóng như lửa đốt muốn tháo dây ra, nhưng bọn họ càng nóng nảy dây lại càng không di chuyển.
“Khốn kiếp cắt nó, nhanh tìm thứ gì đó cắt nó.”
Có người vẫn còn chút lý trí hét lớn, nhưng người khác nghe vậy vội vã tìm kiếm đồ vật sắc nhọn.
Có người rút ra dao găm bên eo muốn cắt đứt dây, nhưng dao găm quá nhỏ muốn cắt dây không nhanh được như vậy.
“Nhanh lên, sắp đâm rồi, mau hạ buồm xuống.”
Tiếng hét hoảng hốt của các thủy thủ trên tàu khiến những người cắt dây càng nôn nóng. Có người lấy được thanh kiếm rút nó ra chém thẳng vào dây, nhưng cũng không thể một lần chém đứt dây cột.
“C·hết chắc, c·hết chắc.”
Lý Diệu lúc này đã không còn bao nhiêu lý trí nữa, hắn có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trên boong tàu đối diện, đối phương cũng đang nỗ lực trong vô vọng để tránh khỏi cú v·a c·hạm.
Rất nhiều thủy thủ thấy đã không tránh được v·a c·hạm đều hoảng hốt nhảy xuống biển, chỉ trong chốc lát có vô số bóng người xuất hiện trên mặt biển.
Trong khi đó vẫn có những người miệt mài cố gắng cắt đứt dây buộc.
Phựt!
Một tiếng đứt vang lên dây buộc đã bị chặt đứt, sức nặng của cột buồm nhanh chóng kéo dây đi.
“Đứt rồi! Đứt rồi!”
Người thủy thủ vui mừng ngẩng đầu lên hét lớn thông báo với hạm đội, nhưng khi mọi chuyện lọt vào mắt khuôn mặt của hắn đã không còn chút sắc.
Rầm!
Mũi tàu đâm vào thân tàu xé toạc mọi thứ, những mảnh gỗ vụn bay tán loạn khắp nơi. Không được thiết kế để đâm như t·àu c·hiến mũi tàu của Lý Diệu cũng bị xé toạc ngay sau đó cùng với những thủy thủ còn lại trên tàu.
Một cú đâm phá hủy cả hai con tàu cùng với những người trên nó.
Đây không phải là chuyện hi hữu, ngay lúc này rất nhiều v·a c·hạm đã phát sinh trong nội bộ hạm đội do các tàu ở cánh trái tự tiện thay đổi lộ trình.
Hạm đội của Lệ Hải còn chưa gây ra được thiệt hại nào nhưng chính hạm đội vận tải đã phá hủy chính nó.