Chương 412: Ngoài dự kiến
Tuyến đường hàng hải đông nam trong suốt chiều dài lịch sử thế giới luôn là tuyến đường biển đông đúc nhất giúp kết nối thế giới loài người với thế giới tinh linh.
Trong ngày bình thường cho dù là vào thời gian nào đi nữa tuyến hàng hải này đều phi thường đông đúc, thậm chí là trong thời gian c·hiến t·ranh mặc dù Đế quốc phong tỏa tuyến đường giao thương tới Thánh quốc nhưng điều đó không có nghĩa giao thương bị gián đoạn Đế quốc vẫn tiếp tục duy trì giao thương với tinh linh tộc.
Dù sao đây cũng là ưu thế lớn nhất của Đế quốc so với Thánh quốc.
Nhưng ngày hôm nay số lượng tàu buôn xuất hiện trên vùng biển này trở nên ít hơn trông thấy. Chiến tranh lan tới Nam Tinh quốc gia cửa ngõ tiến vào vùng đất của loài người chỉ là thứ yếu, lý do quan trọng nhất khiến ngày hôm nay thuyền buôn vắng vẻ chính là thời tiết.
Mây đen che phủ lấy bầu trời như một tấm bạt ngăn chặn ánh sáng chiếu xuống đại dương. Những cơn sóng lớn liên tục nổi lên giữa đại dương sẵn sàng xé nát bất kỳ con thuyền nào dám can đảm ra khơi vào thời gian này.
Nhưng nó không có nghĩa không có kẻ dám thách thức biển khơi, trên thế gian không thiếu người can đảm đặc biệt là khi những người này tự tin vào tàu của mình. Từ phía chân trời xuyên qua những cơn sóng những làn khói đen mờ ảo xuất hiện, cùng với đó là những t·àu c·hiến bọc thép đang lênh đênh giữa biển khơi.
Hải dương dường như rất giận giữ với những kẻ dám khiêu chiến quyền uy của nó, những con sóng lớn liên tục vỗ vào thân tàu nhưng chúng lại không mảy may làm lung lay những t·àu c·hiến mạnh mẽ nhất của nhân loại.
Vượt qua những con sóng lớn đầu của các chiến hạm lại lộ ra mũi quả lê khổng lồ bên dưới chúng đập xuống mặt biển đang giận giữ rồi lại một lần nữa ổn định lấy con tàu.
Mỗi lần như vậy nước biển luôn cố gắng tràn lên boong tàu như muốn tìm cách nhấn chìm nó, nhưng chuyện này làm sao có thể. Những chiến hạm mạnh mẽ nhất của nhân loại được thiết kế để có thể hoạt động trong thời tiết xấu như hiện tại. Chỉ là biển động làm sao có thể gây nguy hiểm cho chúng, có chăng nếu là một cơn bão mới có thể gây nguy hiểm cho các những tàu này.
Mặc lấy áo phao, trùm lên người áo mưa hai tay giữ chặt lan can cố gắng giữ thăng bằng khi tàu liên tục giao động trước những con sóng Nguyễn Thành chống lấy gió mạnh đang thổi qua tiến vào đài chỉ huy.
“Tư lệnh sức gió đã lên tới cấp năm, trung tâm khí tượng dự đoán cấp gió có thể lên tới cấp bảy.”
Vừa bước vào đài chỉ huy hạm trưởng đã ngay lập tức tiến tới báo cáo với Nguyễn Thành.
“Có thành bão không?”
Nguyễn Thành vừa cởi áo mưa giao cho sĩ quan ở bên cạnh vừa hỏi.
“Không có phía trung tâm khí tượng nói tỷ lệ thành bão rất thấp.”
“Ừm! Chúng ta tới đâu rồi?”
“Chúng ta còn cách cảng Nam Xa hơn tám mươi hải lý. Có điều bởi vì biển động khiến tốc độ của chúng ta bị suy giảm, dự đoán chúng ta cần khoảng bốn giờ nữa mới tới được Nam Xa.”
“Hạm đội liên minh thế nào? Vị trí của bọn hắn ở đâu?”
Nguyễn Thành tiếp tục hỏi.
“Không rõ ràng, quân đoàn một báo bọn họ không thấy được hạm đội đối phương tiếp cận. Bởi vì thời tiết xấu hiệp sĩ rồng trinh sát cũng không thể lên không.”
“Nói cách khác chúng ta mất dấu đối phương rồi.”
Nguyễn Thành cau mày nói, rất rõ ràng hắn không thoải mái với tin tức này.
Mọi người trong đài chỉ huy nhìn nhau cuối cùng hạm trưởng lên tiếng.
“Theo tính toàn hạm đội liên minh đãng lẽ phải tiếp cận Nam Xa ba giờ trước.”
Nói như vậy cũng chính là hạm đội liên minh không hành động như phán đoán của bộ tham mưu.
Nguyễn Thành cau mày trầm tư, nếu hạm đội liên minh đã không xuất hiện như dự đoàn trước đó của bộ tham mưu vậy đối phương hiện tại đang ở đâu? Nếu không tìm được hạm đội đối phương như vậy nhiệm vụ của hạm đội này cũng kết thúc.
Ngay vào lúc này sĩ quan mật mã đi tới bên cạnh Nguyễn Thành, trên tay còn cầm theo một tờ giấy.
“Tư lệnh! Chúng ta thu được mệnh lệnh từ bộ tư lệnh hải quân.”
“Đọc đi!”
“Hủy bỏ kế hoạch! Tìm kiếm tung tích hạm đội liên minh.”
Sĩ quan mật mã thuật lại đúng những gì hắn nhận được.
Xem ra việc hạm đội liên minh không xuất hiện tại Nam Xa đã khiến bộ tư lệnh cảnh giác.
“Có lẽ bộ tư lệnh lo lắng hạm đối liên minh có thể vòng qua chúng ta đánh vào hậu phương.”
Đứng ở một bên hạm trưởng lên tiếng.
Nhìn bầu trời đầy mây đen bên ngoài Nguyễn Th·ành h·ạ lệnh.
“Để hạm đội phân tán ra tìm kiếm. Để trung tâm tác chiến khoanh vùng bán kính tìm kiếm.”
Nhận được mệnh lệnh của Nguyễn Thành các t·àu c·hiến trong hạm đội bắt đầu phân tán đội hình vượt qua những con sóng lớn bắt đầu tìm kiếm hạm đội liên minh.
Lúc này điện từ trung tâm tác chiến cũng tới.
“Tư lệnh bán kính tìm kiếm hiện tại vào khoảng bốn mươi hải lý, nhưng trong vòng hai giờ nữa bán kính có thể mở rộng lên tới tám mươi. Tôi đề nghị mở rộng bán kính tìm kiếm ra hướng đông.”
Vừa nhấc máy lên chỉ huy trung tâm tác chiến đã ngây lập tức nói.
“Tại sao?”
“Các trạm quan sát gần bờ của chúng ta không phát hiện được hạm đội đối phương. Nói cách khác nếu hạm đội đối phương muốn tránh các trạm quan sát cũng chỉ có thể di chuyển xa bờ.”
“Được cứ làm như vậy đi.”
Nguyễn Thành xem như đồng ý với kế hoạch này.
Kỳ thực bộ tư lệnh cùng Nguyễn Thành đoán không sai, hạm đội liên minh hiện tại đang chống lấy gió bão tiếp tục tiến lên phía bắc, hàng trăm tàu xếp hàng chỉnh tề được bảo vệ bởi các t·àu c·hiến ở vòng ngoài tiếp tục tiến lên, ma pháp phòng ngự trên tàu đang hoạt động hết công suất nhằm bảo vệ tàu khỏi sóng lớn.
Nhưng nó không có nghĩa không gây ảnh hưởng tới hạm đội liên minh.
“Ngươi nói gần như tất cả lính đều đang say sóng.”
Ngồi trong phòng chỉ huy của mình Phan Tốc Hải không kiềm được cảm xúc của mình hét lớn khiến mọi người trong phòng đều im lặng không dám hé răng.
“Tại sao tới bây giờ mới say sóng? Những ngày trước không phải rất bình thường sao?”
Phan Tốc Hải hỏi dồn.
Phải biết nếu binh lính say sóng một khi lên bờ gần như không có sức chiến đấu, tới lúc đổ bổ chiến đấu bọn hắn chỉ có thể dơ cổ ra cho đối phương chém. Nghĩ tới kế hoạch đổ bộ ra hậu phương Nam Tinh nhưng bây giờ quân đổ bộ lại say sóng đầu của Phan Tốc Hải tự nhiên có cảm giác đau.
Trong thông tin ma cầu chỉ huy của Giao Châu chỉ thở dài không hề giận giữ trước hành động vừa rồi của Phan Tốc Hải hắn cũng biết ai rơi vào tình huống này đều sẽ như vậy.
“Thật có lỗi những binh lính này mặc dù có một chút kinh nghiệm đi biển nhưng tình huống biện động như thế này bọn hắn cũng không chịu nổi. Ngươi cũng biết bọn hắn đều là lục quân không phải hải quân.”
Không phải thủy thủ chuyên nghiệp có thể đi thuyền một cách bình thường đã là rất tốt, nhưng gặp phải biển động như thế này bọn hắn không say sóng mới là chuyện lạ.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bên cạnh chỉ huy Thái Nguyệt lo lắng hỏi, ông ta đương nhiên cũng hiểu được tình huống bộ binh như thế này khả năng c·hiếm đ·óng cảng Bách Phương, thậm chí tiến sâu vào lãnh địa hoàng gia là vô vọng, nếu không cận thận còn dẫn tới toàn quân bị diệt cũng là điều không ngoa.
“Ta cho rằng chúng ta nên hủy kế hoạch, quay lại hội quân với quân của Thái Nguyệt.”
Chỉ huy bộ binh Giao Châu để nghị, mặc dù hạm đội Giao Châu gặp đả kích trầm trọng nhưng đừng quên vẫn còn tới bốn mươi nghìn bộ binh tiếng nói của Giao Châu trong hạm đội vẫn rất nặng.
“Nếu làm vậy c·hiến t·ranh sẽ bị kéo dài. Thậm chí chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian để kết thúc cuộc chiến này.”
Bên cạnh chỉ huy của Thái Nguyệt lên tiếng.
“Còn hơn là để toàn quân bị diệt, tình huống hiện tại việc t·ấn c·ông Bách Phương đã là điều bất khả thi.”
Là người phụ trách bốn mươi nghìn quân vị tướng này đương nhiên phải ưu tiên đảm bảo an toàn cho đội quân của mình.
Suy nghĩ một lúc Phân Tốc Hải quyết định thỏa hiệp.
“Để hạm đội quay lại đi! Chúng ta sẽ hội quân với Thái Nguyệt.”
Đánh bất ngờ phía sau Nam Tinh trong tình huống này thực sự quá nguy hiểm. Đừng nói là quân Giao Châu cho dù là quân Đế quốc có năng lực chiến đấu tốt hơn Phan Tốc Hải cũng không dám để bọn hắn làm như vậy.