Chương 408: "Thói quen cũ."
Trong lúc Long cùng An hầu tước đang trò chuyện Tiền Phong xuất hiện gật đầu xem như chào hỏi với An hầu tước rồi ghé tới bên tai Long.
“Triệu tập bộ tham mưu đi!”
Ngay sau đó Long ra lệnh.
Nói rồi hắn nhìn An hầu tước bên cạnh nói.
“Mọi chuyện cứ tạm như vậy, ta mong ngươi có thể đưa ra một kế hoạch cụ thể trong thời gian sớm nhất. Ta bây giờ có việc đi trước!”
Nói rồi Long đứng dậy rời đi.
“Thần sẽ làm hết sức thưa bệ hạ!”
An hầu tước cúi đầu hướng về phía Long hành lễ, rồi ông ta ngồi xuống thở dài một hơi, nhìn nước trà phản chiếu lại khuôn mặt của mình An hầu tước không khỏi nở một nụ cười giễu cợt.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”
An hầu tướng lên tiếng như đang giễu cợt chính mình.
Nhấp một ngụm trà An hầu tước đứng dậy hơi hành lễ với Linh Uyên bên cạnh rồi rời đi để lại tiểu hầu gái dọn dẹp đống ấm chén trên bàn.
Long rời đi nhưng không trở lại thư phòng của mình, hắn rời khỏi cung điện hoàng gia đi tới bộ tham mưu. Lúc hắn tới nơi các tướng lĩnh của bộ tham mưu đã có mặt đầy đủ.
Các tướng lĩnh thấy Long đi vào liền đứng dậy hành lễ, Long đương nhiên cũng đáp lễ tất cả đều chào theo kiểu quan đội. Sau khi Long ngồi xuống Đinh Xuân Lập dẫn đầu báo cáo.
“Bẩm bệ hạ chiều hôm qua hạm đội liên hợp đã đụng độ hạm đội liên minh. Chúng ta đã tiêu diệt bốn mươi hai t·àu c·hiến của đối phương, phía hạm đội liên hợp tổn thất hai t·àu c·hiến ba mươi hai thủy thủ m·ất t·ích.”
Báo cáo xong chiến quả Đinh Xuân Lập dừng một lúc tiếp tục nói.
“Hạm đội liên minh vẫn tiếp tục tiến về phía bắc dự kiến chiều mai bọn hắn sẽ tới cảng Nam Xa.”
Là phó tư lệnh hải quân Đinh Xuân Lập xem như là người phù hợp báo cáo tình hình chiến cuộc lần này.
“Vẫn tiếp tục! Tổn thất như vậy mà vẫn tiếp tục bọn hắn rốt cuộc có bao nhiêu t·àu c·hiến?”
Ngồi một bên Ngọc Kim Sơn không thể tin được nói.
“Theo báo cáo đối phương vẫn còn ít nhất trên dưới một trăm tàu.”
Đinh Xuân Lập trả lời.
Lời của hắn vừa kết thúc bộ tham mưu đột nhiên rơi vào im lặng.
“Nói như vậy hạm đội đối phương có ít nhất một trăm bốn mươi t·àu c·hiến! Đùa sao đây là toàn bộ t·àu c·hiến của hạm đội phương đông đấy.”
Người lên tiếng là An Dật Phú, hắn không nhịn được cảm khái. Mặc dù mọi người biết hải quân liên quân rất đông nhưng lại không nghĩ đông tới mức như vậy.
“Như vậy cuộc chạm trán vừa rồi có thể xem là đại thắng!”
Chỉ mất hai tàu trong khi tiêu diệt được bốn mươi hai t·àu c·hiến của đối phương như vậy nói là đại thắng cũng không sai. Ít nhất theo hiểu biết bình thường của bọn hắn chính là như thế.
“Nếu tiếp tục như vậy nói không chừng chúng ta có thể chiến thắng hạm đội phương đông cũng không ngoa.”
Một người khác lên tiếng dựa vào tỷ lệ này chiến thắng hạm đội phương đông là điều không phải bàn cãi.
“Hai t·àu c·hiến tại sao lại tổn thất?”
Nhưng Long lại không cho để ý chuyện này, với sức của các tàu trong hạm đội chỉ cần cận thận duy trì khoảng cách không cho đối phương tiếp cận như vậy đừng nói hai tàu một tàu bị mất hay không cũng là chuyện khó.
Đinh Xuân Lập vốn dĩ cũng rất vui với chiến tích này được mọi người khích lệ hắn càng tự đắc, không có cách đây là chiến thắng chính thức đầu tiên của hải quân hơn nữa còn là chiến thắng trước hải quân Đế quốc bọn hắn không tự đắc mới có vấn đề.
Nhưng sau câu hỏi của Long lại lập tức đánh thức hắn từ trong hồi phục lại vội vã báo cáo.
Nghe xong báo cáo của Đinh Xuân Lập, Long liếc nhìn mọi người trong phòng. Lý do tổn thất hai t·àu c·hiến cũng đã rõ, nhưng những người này đều vẫn thể hiện một gương mặt đắc ý tựa như đối với bọn hắn hai tàu tổn thất không đáng bao nhiêu vậy.
“Các ngươi thấy tình huống tổn thất của hai tàu thế nào?”
Long lên tiếng hỏi.
“Bệ hạ mặc dù chúng ta tổn thất hai tàu những vẫn có thể xem đây là một chiến thắng lớn.”
An Dật Phú lên tiếng nói. Đối với hắn tổn thất hai tàu là gì, chỉ cần chiến thắng hạm đội liên minh đừng nói hai tàu tổn thất một nửa hạm đội cũng có thể chấp nhận.
“Đúng vậy bệ hạ, chỉ tổn thất hai tàu thần cho rằng cái giá này rất đáng.”
Bên cạnh Lâm Xuân Tán cũng lên tiếng.
Nghe vậy trong lòng Long thở dài. Cuối cùng mới chỉ có năm năm mặc dù những tướng lĩnh ở đây đã được đào tạo nhưng lẽ thường của bọn hắn vẫn rất khó thay đổi. Không có cách con người một khi tư tưởng đã được hình thành thì rất khó thay đổi, nếu muốn định hình tư tưởng của người hẳn phải bắt đầu từ khi chưa trưởng thành mới đúng.
Nghĩ tới đây âm thanh của Long trở nên nghiêm túc nói.
“Ta không hỏi các ngươi có đáng hay không mà là tình huống dẫn tới tổn thất của hai tàu!”
Nói tới đây Long hơi dừng lại quét mắt tất cả mọi người trong một tham mưu một lượt nói tiếp.
“Đừng quên các ngươi là thành viên của bộ tham mưu, nhiệm vụ của bộ tham mưu là gì hẳn các ngươi phải minh bạch.”
Lời của Long cực kỳ nghiêm túc khiến những người trong bộ tham mưu ngậm miệng, bọn họ liếc nhìn nhau trong ánh mắt mang theo mờ mịt.
Thấy vậy Long thở dài một hơi cuối cùng nhìn về phía Đinh Xuân Lập nói.
“Người trình bày lại một lần nữa tình huống lúc đó.”
Đinh Xuân Lập không giám cãi lời bắt đầu dựa theo báo cáo chiến trường thuật lại toàn bộ quá trình một lần nữa.
Lần này báo cáo kết thúc trong bộ tham mưu là một mảnh tĩnh lặng tất cả đều chờ đợi Long lên tiếng.
“Các ngươi không có ý kiến gì sao?”
Chờ một lúc sau khi không thấy người nào lên tiếng Long mới hỏi. Hắn nhìn về phía Đinh Xuân Lập nói.
“Tham mưu hải quân! Đây không phải là chuyện của các ngươi sao?”
Lời này của Long không chỉ nói Đinh Xuân Lập mà còn cả các tham mưu hải quân phía sau hắn nữa.
Các tham mưu hải quân nghe vậy hai mắt đều nhìn nhau, bọn hắn không biết trả lời như thế nào cũng không dám trả lời chờ đợi Đinh Xuân Lập, tham mưu trưởng hải quân của bọn hắn.
“Cái này bệ hạ…”
Nhưng Đinh Xuân Lập lại không biết phải trả lời thế nào, nhận được tin tức hắn vội vàng tới đây còn chưa suy nghĩ kỹ vấn đề Long nói.
“Thưa bệ hạ thần cho rằng tổn thất của hai t·àu c·hiến là không đáng có, nếu Chu tư lệnh có thể cận thận hơn chúng ta hoàn toàn có thể ngăn chặn tổn thất này.”
Ngay lúc không khí trong bộ tham mưu trở nên căng thẳng một sĩ quan tham mưu trẻ tuổi đứng lên phát biểu.
Hành động của hắn thu hút toàn bộ mọi người trong phòng, ngoại trừ Long ra tất cả những người còn lại đều nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Đây là một trận đại thắng, vậy mà vào miệng tên này lại là Chu tư lệnh chỉ huy sai lầm gây ra tổn thất không đáng có. Đã thế còn là chỉ trích tư lệnh tối cao của hải quân, tên này không muốn sống nữa sao. Người hắn chỉ trích là tư lệnh hải quân đấy ho một tiếng thì tên tiểu tốt ở bộ tham mưu như hắn sẽ bốc hơi không biết đi đâu.
Đinh Xuân Lập trong ánh mắt cũng không giấu được giận giữ, nếu không phải có bệ hạ ở đây sợ rằng hắn đã dạy dỗ người trẻ tuổi trước mặt một trận.
Phản ứng của tất cả mọi người trong bộ tham mưu Long đều thu vào trong mắt, hắn không khỏi thở dài một hơi những người này cuối cùng vẫn không thể bỏ được thói quen cũ, những thói quen đó hẳn đã ăn sâu vào máu bọn hắn muốn sửa chữa rất kho.
Ngược lại Long trở nên hứng thú với tham mưu trẻ tuổi trước mặt, hắn lên tiếng nói.
“Ngươi tên gì?”
Bị Long chú ý tới tham mưu trẻ tuổi hành lễ trả lời.
“Báo cáo bệ hạ thần gọi Phạm Đức.”
“Những lời vừa rồi của ngươi giải thích rõ ràng hơn đi.”
Long ra lệnh.
Nghe vậy Phạm Đức liền hành lễ với Long sau đó lần lượt hành lễ với các tướng lĩnh rồi bắt đầu trình bày.
Bài trình bay của Phạm Đức tóm gọn lại chính là việc Chu Huy đã quá chủ quan, rõ ràng bộ tham mưu đã đánh giá quân số hiệp sĩ rồng đối phương vượt trội nhưng lại chủ quan chỉ cho một tàu đơn độc trinh sát, khiến tàu này bị phát hiện liền bị hiệp sĩ rồng bao vây không có chi viện. Việc việc tàu thứ hai gặp tổn thất người này cũng cho rằng Chu Huy hoặc hạm trưởng của ba tàu trinh sát đã vượt qua khoảng cách quy định của hạm đội dẫn tới việc khi ba tàu trinh sát bị bao vây hạm đội không thể kịp thời ứng cứu.
Bài trình bày này đều chỉ đích danh việc tư lệnh hải quân đã sai sót trong chỉ huy, dẫn đến tổn thất mất hai t·àu c·hiến.