Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 407: Thảo luận.




Chương 407: Thảo luận.

Xe ngựa dừng trước cung điện hoàng gia, An hầu tước chống lấy cơ thể già nua của mình cận thận bước xuống dưới sự hầu hạ của người hầu.

Vị quý tộc cao cấp nhất trong hệ thống chính phủ hiện tại nhìn qua đã già nua hơn rất nhiều, sáu năm trước An hầu tước mặc dù đã già đầu tóc bạc phơ nhưng trong ánh mắt vẫn còn tràn đầy tinh thần, tràn đây lực lượng. Nhưng hôm nay đã không còn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tinh thần cùng lực lượng đó nữa mà thay vào đó là một đôi mắt ánh lên sự già nua mệt mỏi tràn đầy t·ang t·hương.

So với sáu năm trước nếp nhăn trên mặt An hầu tước đã nhiều hơn rất nhiều, lưng của vị bộ trưởng ngoại giao này cũng đã hơi còng xuống không còn thẳng tắp như xưa nữa.

Sáu năm qua bôn ba khắp nơi trong ngoài nước giúp vương quốc ổn định mối quan hệ với nước ngoài mà còn phải trở thành người điều đình giữa hoàng gia và quý tộc khiến vị hầu tước này trở nên mệt mỏi, nhưng vào thời điểm đó vị hầu tước này vẫn không hề xuất hiện sự mệt mỏi t·ang t·hương trong đôi mắt bởi vì ông ta cảm thấy cho dù mình đã già nhưng tác dụng của mình càng ngày càng lớn, vai trò càng ngày càng quan trọng giúp ổn định quốc gia, nó là động lực giúp cho vị hầu tước này có thể tiếp tục tới bây giờ mặc cho không ít quý tộc trong bóng tối nói xấu ông ta là chó săn của đức vua.

Những quý tộc đó nói có sai đâu, tất cả quý tộc trong lãnh địa hoàng gia kỳ thực đều là chó săn của đức vua. Chỉ khác ở chỗ con chó nào phản chủ và con chó nào trung thành mà thôi, đương nhiên An hầu tước cũng tự nhận mình là một con chó trung thành của bệ hạ ít nhất cho tới bây giờ.

Vốn dĩ vị hầu tước già nghĩ rằng mình có thể tiếp tục công việc này cho tới lúc c·hết thì ba ngày trước tin tức các quý tộc phương nam phản loạn lại như một có gõ thẳng vào tin thần cầu tiến của vị hầu tước già.

Hóa ra những gì ông ta làm năm năm qua kết quả cuối cùng lại trở thành như vậy, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nỗ lực của ông ta đều công cốc quý tộc và hoàng gia cuối cùng vẫn trở mặt đất nước vẫn rơi vào hỗn loạn. Như vậy những nỗ lực ông ta làm trong năm năm qua có ý nghĩa gì đâu?

Vị hầu tước già không biết, ông ta cũng không muốn biết, ông ta đã quá mệt mỏi khi phải qua lại giữa các phe phái chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của đám quý tộc, rồi tất cả đều vứt mọi nỗ lực của ông ta ra đường.

“Hầu tước đại nhân xin mời đi lối này.”

Sau khi An hầu tước xuống xe cận vệ hoàng gia tiến tới dẫn đường cho ông ta.

Đi theo cận vệ An hầu tước nhận ra đường này không dẫn tới thư phòng của đức vua nơi bệ hạ thường dùng để tiếp các quan chức, ngược lại đường này giống như dẫn tới hoa viên thì đúng hơn. Có lẽ hôm nay bệ hạ muốn đổi gió nên mới tiếp ông ta bên ngoài như vậy.

Quả nhiên sau một lúc An hầu tước đã xuất hiện tại hoa viên, ông ta cũng nhìn thấy Long đang ngồi thưởng trà, trên tay còn cầm một phần báo hoàng gia, hầu gái Linh Uyên cũng đang đứng bên cạnh sẵn sàng thêm trà vào ly mỗi khi nước trà trong chén vơi đi.

An hầu tước vẫn còn một khoảng cách nhưng Long cũng đã đưa ánh mắt về phía ông ta, hắn nở một nụ cười hắn cho là thân thiện chờ đợi An hầu tước tới gần.

“Tham kiến bệ hạ!”

An hầu tước tiến tới hành lễ như bình thường.



“An lão ngồi đi!”

Long cười, chỉ tay về ghế bên cạnh ra hiệu cho An hầu tước ngồi xuống.

An hầu tước thuận thế ngồi xuống, Linh Tuyền sau đó mang tới một cái chén mới rót trà cho ông ta.

An hầu tước hai tay nhận lấy trà gật đầu cảm ơn Linh Tuyền, mặc dù ông ta là bộ trưởng ngoại giao còn nha đầu này chỉ là người hầu nhìn qua chỉ thân phận khác biệt nhưng An hầu tước biết nàng này là người thân cận của bệ hạ lấy lòng nàng không sai.

Long đặt tờ báo sang một bên nhìn ông ta hỏi.

“Hầu tước năm nay bao nhiêu tuổi rồi!”

Nghe câu hỏi này An hầu tước trong lòng run lên, nhưng khuôn mặt ông ta cũng không đổi sắc trả lời.

“Bẩm bệ hạ thần vừa qua chín bảy tuổi hai tháng trước.”

“Chín bảy! Ở tuổi này vẫn phải khiến ngươi bôn ba như vậy thật sự là lỗi của ta.”

Long cảm khái nói.

Nhưng lời này lại khiến trái tim An hầu tước run lên, những lời này không lẽ đang cố tình nhắc nhở ông ta già rồi nên về vườn cho người trẻ lên. Nhưng nghĩ tới những gì mình làm trong mấy năm qua trong lòng An hầu tước không hiểu sao trở nên trống rỗng, trong đầu vị hầu tước già lúc này đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Có lẽ mình nên lui lại nhường chỗ cho người trẻ!

“Hầu tước là một lão thành, tri thức cũng phải rất uyên thâm. Không biết hiểu biết của hầu tước về Đế quốc như thế nào?”

Lời của Long khiến An hầu tước giật mình, đang nói đến quan chức sao lại chuyển tới Đế quốc rồi? Bất ngờ nhưng An hầu tước vẫn rất bình tĩnh hỏi.

“Không biết bệ hạ muốn hỏi điều gì về Đế quốc.”

“Ta cảm thấy hoàng đế của Đế quốc quyền lực rất lớn, quý tộc Đế quốc không giới hạn quyền lực của hắn sao?”



Long hỏi.

“Bệ hạ nói như vậy cũng không chính xác, trước đây quyền lực của hoàng đế Đế quốc kỳ thực không lớn như hiện tại. Nhưng bốn mươi năm trước khi cuộc chiến giữa Đế quốc và Thánh quốc kết thúc hoàng đế của Đế quốc lúc đó đã tận dụng cơ hội làm suy yếu giới quý tộc. Sau khi hoàng đế hiện tại liên ngôi một cuộc thanh trừng đã diễn ra gần như loại bỏ mọi thế lực có thể chống lại hoàng gia.”

An hầu tước trả lời.

Nhưng câu trả lời này khiến Long không thỏa mãn hắn khó tin hỏi.

“Không phải Đế quốc chiến thắng trong trận chiến đó sao? Tại sao lại có thể suy yếu quý tộc?”

Theo Long nghĩ Đế quốc đã chiến thắng trong cuộc chiến, đáng lẽ ra quý tộc của Đế quốc nên là người hưởng lợi lớn nhất phải manh lên mới phải làm sao lại suy yếu rồi.

Nghe vậy An hầu tước nở một nụ cười, Long cảm thấy trong nụ cười này ẩn dấu bên trong là sự chế nhạo.

“Bệ hạ không biết thời điểm chiến thắng mới là lúc những mâu thuẫn âm ỷ của giới quý tộc lên cao nhất. Trước đó bọn hắn có thể cùng đoàn kết chiến đấu với địch nhân nhưng khi chiến thắng rồi tới lúc phân chia lợi ích những mâu thuẫn đó mới bị kích phát, hoàng đế Đế quốc lúc đó đã lợi dụng những mâu thuẫn này đẩy các quý tộc tới một cuộc xung đột. Thần nghe nói trong cuộc xung đột đó rất nhiều gia đình quý tộc đã tuyệt tự, các đại quý tộc cũng suy yếu một mảng lớn. Cuối cùng khi các quý tộc đã suy yếu hoàng đế mới đứng ra xử lý tất cả không chỉ chiếm lấy phần lớn lợi ích sau cuộc chiến mà còn lấy luôn rất nhiều đất của gia đình quý tộc tuyệt tự. Cứ như thế sau cuộc chiến hoàng gia trở thành thế lực áp đảo tất cả quý tộc Đế quốc.”

“Hóa ra là vậy!”

Long hiểu ra. Hắn nhấp một ngụm trà tiếp tục hỏi.

“Như thế bây giờ trong Đế quốc còn thế lực nào đủ năng lực chống lại hoàng đế không?”

Nghe lời này của Long đôi mắt của An hầu tước nhìn hắn đầy thâm ý. Long cũng không che dấu chút nào nhìn lại ông ta, ánh mắt của hai người giao nhau cuối cùng An hầu tước là người né tránh ánh mắt của Long nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.

“Bề ngoài hẳn là không có! Dù sao hoàng đế lúc này vẫn còn như mặt trời ban trưa sẽ không có ai ngu ngốc đứng ra khiêu khích hắn lúc này cả. Nhưng nếu…”

Nói tới đây An hầu tước hơi dừng.



“Nếu gì?”

Long đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.

“Nếu Đế quốc chiến bại uy vọng cùng quyền lực của hoàng đế chắc chắn sẽ suy giảm. Các quý tộc Đế quốc mặc dù bề ngoài nghe lời nhưng bọn hắn ai không muốn cắn một miếng thịt trên người hoàng gia xuống lấy lại những thứ bọn hắn đã mất bốn mươi năm trước, mâu thuẫn đã tích lũy rất lâu. Lần này nếu Đế quốc chiến thắng lợi ích phân phối cho các quý tộc có thể sẽ giúp hạ hỏa mâu thuẫn xuống, nhưng nếu Đế quốc thua thế lực hoàng đế suy yếu chắc chắn đám quý tộc kia sẽ biến thành sói cắn đi những miếng thịt trên người hoàng gia xuống để bù đắp tổn thất của mình.”

An hầu tước trả lời.

Nghe những lời này, Long lâm vào trâm tư. Hắn tiếp tục hỏi.

“Nếu bây giờ chúng ta chiếm Thái Nguyệt, ngươi nghĩ Đế quốc có chấp nhận điều đó?”

Nhưng đây lại là một câu hỏi không quá liên quan tới chủ đề vừa rời lại khiến An hầu tước giật mình.

“Bệ hạ! Chiến tranh giữa hai siêu cường chỉ mới bắt đầu, Đế quốc vẫn còn rất nhiều lực lượng đặc biệt khi các quốc gia ở bờ đông vẫn chưa tham chiến, nếu chúng ta chiếm Thái Nguyệt sợ rằng.”

An hầu tước vội vã can ngăn.

“Ngươi nói không sai! Có điều ta vẫn muốn có đất của Thái Nguyệt.”

Long nghiêm túc nhìn vị hầu tước già nói.

“An lão ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng!”

Thấy Long trịnh trọng như vậy không hiểu sao trong long An hầu tước có chút căng thẳng ông ta hơi cúi đầu hành lễ nói.

“Xin bệ hạ phân phó!”

“Giúp ta thăm dò giới hạn của Đế quốc, ta muốn ít nhất một phần ba đất của Thái Nguyệt sau cuộc chiến này. Ngươi có thể làm được sao?”

Nghe vậy An hầu tước hơi lâm vào trầm tư, cuối cùng ông ta lên tiếng.

“Hẳn là được! Thần nghĩ Đế quốc sẽ chấp nhận điều kiện đó, với cơ sở chúng ta có thể chiến thắng cuộc chiến này.”

Long nghe vậy nở một nụ cười đầy tự tin nói.

“Yên tâm! Chúng ta sẽ chiến thắng!”