Chương 405: Tan tác.
Bom bom bom!
Đạn pháo liên tục rơi xuống mặt biển những cột nước văng lên cao ngang cả đỉnh cột buồm.
Bởi vì hạm đội Giao Châu đã kéo dãn đội hình khiến tỷ lệ chính xác của pháo hạm cũng giảm đi, nhưng chắc chắn rằng sẽ không có chuyện toàn bộ hạm pháo đều bắn trượt, tổn thất của hạm đội Giao Châu tiếp tục tăng.
Đến lúc này mới thấy được giá trị của hải quân, mặc dù tổn thất đã gần một nửa t·àu c·hiến nhưng không có t·àu c·hiến nào của Giao Châu quay đầu bỏ chạy, một tỷ lệ thật đáng kinh ngạc. Nếu là lục quân tổn thất như thế này sợ rằng ngay cả những đội quân hiện đại cũng giao động chứ không nói tới q·uân đ·ội chủ yếu là bình dân cùng nô lệ thời đại này.
“Đại nhân nơi này quá nguy hiểm xin ngài rời khỏi.”
Hạm trưởng soái hạm lo lắng khuyên giải chỉ huy Giao Châu. Nhưng trả lời hắn là ánh mắt kiên quyết không chấp nhận lui bước.
“Ta là đại pháp sư có thứ gì nguy hiểm với ta sao!”
Boom!
Vừa nói xong một quả đạn pháo rơi ngay cạnh soái hạm, cột nước văng lên khiến cả soái hạm trở nên chao đảo, các thủy thủ trên tàu cũng liên tục ngã trái ngã phải. May mắn bọn hắn đều đã quen thuộc với tình cảnh này rất nhanh đều ổn định trở lại.
“Di chuyển hình zíc zắc!”
Hạm trưởng cũng bị v·ụ n·ổ bất ngờ vội vã ra lệnh cho lái tàu thay đổi đường thuyền né tránh.
“Chúng ta còn cách kẻ địch bao xa?”
Chỉ huy của Giao Châu không nhịn được hỏi. Nghe câu hỏi của hắn hạm trưởng lắc đầu nói.
“Không thu hẹp được bao nhiêu, chúng ta vẫn còn cách đối phương rất xa.”
Rất xa ở đây có nghĩa là pháo hạm của bọn hắn không thể với tới. Do dự một lúc hạm trưởng cắn răng nói.
“Đại nhân chúng ta không thể tổn thất thêm nữa, nếu không lợi ích chúng ta đạt được ở Nam Tinh sẽ không thể bù đắp được tổn thất.”
Hải quân và lục quân rất khác nhau, một trong số đó là khả năng bổ sung sau khi chịu thiệt hại. Là một binh chủng phụ thuộc nhiều vào t·àu c·hiến và năng lực của thủy thủ trên tàu muốn bù đắp thiệt hại cho hải quân không dễ dàng và chắc chắn tốn rất nhiều tiền và đặc biệt là thời gian.
Tham gia hành động lần này Giao Châu đương nhiên sẽ đạt được không ít lợi ích, nhưng chắc chắn nó không lớn đến nỗi để Giao Châu hy sinh cả hạm đội như vậy, nếu còn tiếp tục tốc độ tổn thất như thế này nữa sợ rằng sau khi về nước cả hắn và chỉ huy đều sẽ trở bị đưa lên pháp trường mất.
Nếu là có thể khống chế toàn bộ Nam Tinh bọn hắn chắc chắn không do dự chấp nhận hy sinh toàn bộ hạm đội nhưng đương nhiên điều đó không bao giờ xảy ra.
Lời của hạm trưởng giống như một chậu nước lạnh dập tắt ý chí chiến đấu của chỉ huy Giao Châu, khuôn mặt hắn vặn vẹo cho thấy trong nội tâm hắn đang đấu tranh rất kịch liệt.
“Hạm đội Đế quốc tới đâu rồi?”
“Bọn họ còn cách hạm đội địch tám hải lý.”
“Khốn kiếp lũ vô dụng, lũ vô dụng!”
Nghe câu trả lời của hạm trưởng chỉ huy không nhịn được giận giữ hét lớn.
Các thủy thủ trên boong tàu đều cảm nhận được sự phẫn nộ của chỉ huy trong tiếng hét kia, mọi người đều cố gắng tránh xa chi huy nhà mình bớt cho bị lôi ra làm nơi trút giận.
“Đại nhân!”
Hạm trưởng nhẹ giọng nói, nhắc nhở chỉ huy. Cũng chỉ có hắn mới đủ khả năng để nói chuyện với chỉ huy Giao Châu trong tình huống này.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh chỉ huy của Giao Châu ra lệnh.
“Toàn bộ hạm đội rẽ phải tiến lên phía bắc, thông báo với hai hạm đội kia chúng ta sẽ bọc hậu kẻ địch.”
Quyết định rút lui không có nghĩa là quay đầu bỏ chạy, làm như vậy không chỉ khiến kẻ địch có cơ hội gây thiệt hại cho bọn hắn còn không có cách nào ăn nói với hai đồng mình.
Vì thế chỉ huy lựa chọn chuyển hướng lên phía bắc như vậy sẽ đi ngược lại với của hạm đội Nam Tinh đang di chuyển phía nam vừa kéo dãn khoảng cách của hai bên lại vừa có đầy đủ lý do để giải thích với hai hạm đội đồng minh.
Còn bọn hắn có tin là bọc hậu hay không chỉ huy Giao Châu không thèm quan tâm, chỉ cần lý do hợp lý liền được. Dù sao tốc độ của đối phương nhanh như vậy người ta không bọc hậu ngươi là may rồi, ngươi lại còn muốn bọc hậu người ta.
Hạm trưởng chỉ cần nghe những lời đó liền biết ý đồ cấp trên nhà mình là gì, đương nhiên hắn không vạch trần ý đồ của cấp trên, ra lệnh cho lính truyền tin đi làm việc.
“Khoan đã! Chờ một lúc nữa hẵng báo.”
Đột nhiên chỉ huy Giao Châu ngăn lại binh lính đang muốn đi thông báo cho hai hạm đội.
Nghe vậy mọi người xung quanh đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nhưng chỉ huy lại không giải thích mà chỉ nó một câu.
“Cứ làm theo lời ta nói.”
Mặc dù mọi người đều thắc mắc nhưng bọn hắn cũng không nhiều chuyện mỗi người trở lại cương vị của mình.
“Tư lệnh! Trinh sát phát hiện hạm đội đối phương đang đổi hướng.”
Trên đài chỉ huy sĩ quan thông tin sau khi nhận được báo cáo của trinh sát lập tức truyền đạt lại cho Chu Huy.
Chu Huy nghe vậy nhìn về phía sĩ quan thông tin, chờ đợi hắn nói tiếp.
“Hạm đội một đang chuyển hướng lên phía bắc, hạm đội hai cùng ba đều đồng loạt chuyển hướng xuống phía nam, tọa độ của bọn hắn lần lượt là …”
Chu Huy đi tới hải đồ vị trí các hạm đội địch đã được sĩ quan tham mưu đánh dấu trên hải đồ. Còn sở dĩ các hạm đội liên minh được đặt tên như vậy là để thuận tiện xưng hô cùng báo cáo.
Nhìn xuống hải đồ đôi lông mày của Chu Huy nhướng lên trên hải đồ hai hạm đội hai và ba của liên quân đều đồng loạt tiến về phía nam di chuyển song song với nhau, cả hai đều có xu hướng chặn đầu hạm đội Nam Tinh. Nhưng trong lúc đó hạm đội một của đối phương lại chuyển hướng lên phía bắc nhìn như muốn cắn lấy đuôi hạm đội Nam Tinh vậy.
Nhưng nếu tiếp tục như vậy cấu trúc chiến đấu của đối phương sẽ bị phá vỡ, một lỗ hổng cực lớn sẽ hình thành giữa hạm đội một và hai hạm đội còn lại, đối phương sẽ không có cơ hội bao vây hạm đội Nam Tinh, thậm chí bởi vì lỗ hổng này có thể khiến hạm đội Nam Tinh tận dụng cơ hội chia cắt hạm đội một với hai hạm đội còn lại.
Chu Huy thắc mắc chỉ huy của đối phương tại sao lại làm ra một quyết định khó hiểu như vậy, nhưng hắn biết đây là một cơ hội, cho dù hắn hơi lo lắng liệu có bẫy trong này hay không nhưng nếu cơ hội đã bày ra trước mặt hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Lệnh hạm đội chuyển hướng, chúng ta sẽ xen kẽ vào khoảng trống đối phương lộ ra.”
Thời điểm Phan Tốc Hải nhận được tin của hạm đội Giao Châu đã là gần mười lăm phút sau, đương nhiên lúc đó đã quá muộn hạm đội Nam Tinh đã xen kẽ vào khoảng trống được tạo nên, hạm đội của hắn bây giờ đổi hướng cũng không kịp chặn đối phương lại.
“Đại nhân! Giao Châu yêu cầu chi viện, bọn họ đã bị tập hậu.”
Bây giờ tin tức mà Phan Tốc Hải nhận được chỉ là yêu cầu chi viện, hạm đội Nam Tinh lợi dụng tốc độ xen kẽ vào giữa hai bên vượt qua sườn của hạm đội Giao Châu sau đó cắn lấy đuôi của hạm đội.
Suốt quá trình này hạm đội vẫn lợi dụng tầm bắn cùng tốc độ vượt trội t·ấn c·ông đối phương. Thẳng tới khi hạm đội cắn lấy hậu phương của hạm đội Giao Châu bọn hắn đã tổn thất nặng nề, năm mươi sáu t·àu c·hiến bây giờ chỉ còn lại hai mốt tàu và con số này vẫn đang giảm xuống.
Rầm!
Lại một t·àu c·hiến nữa b·ị b·ắn nổ, đôi mắt của chỉ huy Giao Châu giờ đây đã không còn chút thần thái nào, nếu để ý liền có thể thấy đôi tay hắn đã run rẩy vô lực.
“Đại…đại nhân! Hải Mã đã bỏ chạy.”
Hạm trưởng đi tới sau lưng hắn, khó khăn mở lời. Hải Mã là một t·àu c·hiến còn sống sót của hạm đội bây giờ con tàu này đã bỏ chạy thoát ly đội hình.
Cho dù tinh thần có sắt đá như thế nào chứng kiến hạm đội của mình từng chút một bị tiêu diệt mà không thể bắn trả được một phát đạn ai cũng sợ hãi, sự sợ hãi đó ban đầu được đè nén xuống bởi tố chất của một quân nhân. Nhưng tới hiện tại đã không thể đè nén được nỗi sợ đó nữa.
Trong chiến đấu thất lợi như thế này một khi có người đầu tiên bỏ chạy liền sẽ có người thứ hai thứ ba, thời điểm hạm trưởng báo cáo đã có thêm hai tàu nữa bỏ đội hình tìm cách chạy trốn. Hạm đội của Giao Châu đang tan tác!
“Khốn kiếp! Thằng ngu đó!”
Biết được tin tức hạm đội Giao Châu tan tác, trong lòng Phan Tốc Hải đã không nhịn được cơn giận.