Chương 401: Tổn thất đầu tiên.
Mặc dù Xuyên Ninh đã tổn thất nặng nề nhưng hiệp sĩ rông vẫn không bỏ qua, đặc biệt là khi tàu đã không còn khả năng chiến đấu đối phương thậm chí không cần lo lắng bị t·ấn c·ông.
Bây giờ xung quanh tàu toàn bộ đều là hiệp sĩ rồng, đối phương lợi dụng tốc độ duy trì một khoảng cách vừa đủ với tàu liên tục phun ra long tức như muốn thiêu cháy tàu.
Nhìn hiệp sĩ rồng đang lượn lờ quanh tàu của mình Văn Tú cắn răng ra lệnh.
“Mệnh lệnh tất cả thủy thủ không được lên boong tàu.”
Mặc dù trên boong tàu cần phải chữa cháy ngay lập tức, nhưng nếu bây giờ thủy thủ ra boong chữa cháy như vậy không khác nào tìm c·hết. Hắn đã tổn thất quá lớn không thể mất thêm nữa.
Không giống như tàu gỗ, tàu bọc thép có khả năng chống lại long tức tốt hơn rất nhiều. Ít nhất tàu gỗ không có khả năng chống cự long tức cho tới lúc này.
Nhưng cho dù là tàu bọc thép cũng không thể chống cự long tức quá lâu.
Boom!
Tháp pháo không chịu được long tức đã dẫn đầu p·hát n·ổ. Vụ nổ mạnh tới nỗi mảnh vỡ của tháp pháo văng ra xung quanh sát thương cả lũ rồng. May mắn trong tháp pháo không còn nhiều đạn pháo, hơn nữa là loại đạn phòng không nên sức nổ không quá lớn, nếu là loại đạn pháo chuyên dùng cho pháo hạm Xuyên Ninh liền không có cơ hội nữa.
Nhưng v·ụ n·ổ này cũng đủ lớn để thổi bay kính của đài chỉ chỉ huy, toàn bộ thủy thủ trên đài chỉ huy bị v·ụ n·ổ thôi bay ngã trái ngã phải trên mặt đất vô cùng chật vật.
Văn Tú ôm lấy cánh tay giống như đã gãy của mình đứng dậy, chịu đựng cơn đau đang lan khắp cơ thể quan sát xung quanh.
Đài chỉ huy lúc này là một mớ hỗn độn các mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi, cùng với đó là tiếng kêu rên đau đớn của thủy thủ, tất cả mọi người đều nằm la liệt trên đất rên rỉ.
“Có ai b·ị t·hương không?”
Văn Tú nhịn xuống cảm giác không khỏe trong họng cố gắng lên tiếng hỏi mọi người, rồi hắn ngồi xuống hỗ trợ một thủy thủ dưới chân mình ngồi dậy. Người này có vẻ khá đau đớn nhưng trên người lại không có v·ết t·hương nào quá nặng, đây cũng nên quy công cho trang phục chiến đấu bọn họ mặc bảo vệ những vị trí quan trọng trên cơ thể.
Lúc này cửa đài chỉ huy cũng mở ra, các thủy thủ vội vã chạy vào, một vài người tiến tới bên cạnh Văn Tú hỏi.
“Hạm trưởng ngài không sao chứ?”
Nói rồi bọn hắn đỡ Văn Tú dậy muốn đưa hắn rời khỏi đài chỉ huy.
“Nhanh cứu người!”
Văn Tú vẫn cố nán lại hỗ trợ mọi người. Nhưng đúng lúc này phía trước đài chỉ huy một hiệp sĩ rồng xuất hiện, Văn Tú có thể nhìn thấy trong ánh mắt của tên hiệp sĩ cùng con rồng của hắn một loại cảm xúc bạo ngược khoái cảm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Văn Tú tên hiệp sĩ rồng liếc nhìn hắn, khóe miệng dương lên một nụ cười khinh miệt cùng với đó miệng rồng mở ra Văn Tú có thể thấy được từ bên trong có ánh sáng đang nổi lên.
“Hạm trưởng nhanh rời khỏi đây!”
Hạm phó hoảng sợ hét lớn bắt lấy Vắn Tú chạy về phía cửa ra vào của đài chỉ huy.
Bị bất ngờ Văn Tú không có bất kỳ phản ứng nào bị đẩy vào trong hành lang, trong mắt hắn một ngọn lửa đã bảo phủ toàn bộ đài chỉ huy, chỉ chút nữa thôi ngọn lửa này sẽ bao luôn cả hắn và cả hành lang phía sau.
Nhưng lúc này một thân hình che chắn trước người Văn Tú, ngọn lửa này cũng bị thân hình đó ngăn lại, trong mắt Văn Tú hạm phó của hắn nở một nụ cười thê lương nói.
“Hạm trưởng! Làm ơn chăm sóc gia đình ta.”
Nói rồi không để Văn Tú kịp trả lời hắn dùng sức đóng cánh cửa hành lang lại, ngăn cản toàn bộ tầm nhìn của Văn Tú cùng với ngọn lửa.
Ngay khi cánh cửa hành lang được chốt lại cũng là lúc ma pháp phòng thủ trên người hạm phó biến mất, ngọn lửa không còn thứ gì ngăn cản nuốt chửng vị hạm phó này, cùng với những người còn lại trên đài chỉ huy.
Ngã nhoài trên hành lang Văn Tú nghe được tiếng hét thảm thiết của các thủy thủ vọng ra từ sau cánh cửa sắt, hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa sắt mà không biết phải làm gì.
“Hạm trưởng! Mau đưa hạm trưởng tới phòng y tế.”
Phải tới khi những thủy thủ khác chạy tới mới giúp Văn Tú rời khỏi nơi nảy.
Mà cũng vào lúc này đèn điện trong tàu cũng dập tắt, toàn bộ khoang tàu trở nên tối đen như mực.
Nhưng cũng rất nhanh điện đã được khôi phục trở lại, có lẽ máy phát điện dự phòng đã kịp thời khởi động.
Văn Tú tạm thời ra lệnh cho những thủy thủ đang hỗ trợ mình dừng lại, hắn dựa vào một bên tường nhấc lên điện thoại được đặt bên tường gọi tới phòng động cơ.
Những điện thoại này trên tàu được bố trí rất nhiều để các thủy thủ có thể nhanh chóng báo cáo tình trạng của tàu bất kỳ lúc nào. Hiện tại nó tạm thời trở thành công cụ để Văn Tú có thể kiểm soát tàu của mình.
Mặc dù Xuyên Ninh đã tổn thương rất nặng nhưng tàu vẫn nổi và vẫn chưa chìm, như vậy chứng minh cấu trúc bên trong của tàu vẫn an toàn. Nhưng là hạm trưởng Văn Tú vẫn cần biết tình trạng hiện tại của tàu.
“Phòng động cơ đây!”
Rất nhanh có người nhấc máy, âm thanh của người này như hét vào điện thoại. Thông qua điện thoại Văn Tú nghe được âm thanh hò hét rất ồn ào, có lẽ bởi vì như vậy người nghe điện thoại mới phải hét lớn.
“Hạm trưởng đây, động cơ thế nào?”
Văn Tú trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
“Hạm trưởng! Động cơ vẫn ổn nhưng phòng động cơ đang rỉ nước, chúng ta đang cố gắng ngăn chặn lỗ hổng.”
Nghe tới là hạm trưởng gọi tới người này cũng nghiêm túc lên báo cáo, v·ụ n·ổ vừa rồi đã khiến lớp thân tàu bị tổn thương, nhưng may mắn không có lỗ thủng nào quá lớn các thủy thủ đều đang nỗ lực ngăn chặn lỗ hổng.
Trong phòng động cơ lúc này hướng tường gần pháo chính đang có không ít lỗ hổng mà các lỗ hổng nằm gần thân tàu còn đang bị nước biển tràn vào, nếu để ý còn thấy được bức tường này đang trở nên biến dạng. Có lẽ là do v·ụ n·ổ vừa rồi khiến tường trở nên như vậy.
“Bằng mọi giá phải tiếp tục để động cơ chạy!”
Văn Tú ra lệnh, mặc dù đài chỉ huy đã bị tiêu diệt không còn khả năng điều khiển hướng của tàu nhưng chỉ cần động cơ vẫn chạy như vậy liền có nghĩa chân vịt vẫn có thể hoạt động. Bây giờ chân vịt chính là thứ quan trọng nhất phải đảm bảo nó tiếp tục hoạt động.
Ra lệnh xong cho phòng động cơ Văn Tú tiếp tục gọi tới trung tâm tác chiến. Ngoại trừ phòng động cơ thì nơi này là nơi quan trọng nhất. Nó là nơi đặt phòng tác chiến ma pháp của tàu.
“Đệm khí đã bị gián đoạn thưa hạm trưởng, v·ụ n·ổ vừa rồi có lẽ đã phá hủy một phần của ma pháp trận.”
Đáng tiếc niềm vui không hoàn hảo, động cơ vẫn có thể hoạt động như ma pháp thì đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Nói cách khác tốc độ của tàu đã giảm xuống.
“Có liên lạc được với hạm đội?”
Văn Tú tiếp tục hỏi, tình trạng hiện tại bọn hắn cần tiếp viện từ hạm đội, nếu không sợ rằng tàu sẽ đi đời.
“Mọi liên lạc với bên ngoài đã bị cắt, có lẽ ăng ten của tàu đã bị phá hủy.”
Sĩ quan của trung tâm tác chiến báo cáo.
Lúc này bên ngoài tàu vẫn đang phải hứng chịu long tức cùng vô số ma pháp đánh vào, nhìn vào toàn bộ tàu đã cháy đen không còn lành lặn.
May mắn hiệp sĩ rồng chuyên về ma pháp diện rộng, bọn họ không am hiểu những loại ma pháp có khả năng xuyên giáp cao nếu không sợ rằng lúc này Xuyên Ninh đã thật sự b·ị đ·ánh chìm. Nhưng nó không kéo dài được lâu nữa, bởi vì có một hiệp sĩ rồng đang bay ngay trên ống khói của Xuyên Ninh, hiệp sĩ rồng này mặc dù không biết cái thứ nhả ra khói đen này là gì nhưng cứ đánh đi cũng không sai.
Cứ như vậy một ngụm long tức thổi thẳng vào ống khói không chút phòng bị.
Boom!
Lần này không chỉ đơn giản là nổ tháp pháo nữa, nổ nồi hơi chính là t·hảm h·ọa với các t·àu c·hiến, từ bên trong v·ụ n·ổ xé con tàu ra làm hai nửa. không còn bất kỳ cơ hội nào để thủy thủ của tàu có thể cứu vãn trong tình thế này.